Hôm nay làm chưa đủ để bán, vì thế Lục Trầm Ngọc dự định ngày mai sẽ tăng lượng lên thành mười cân bột mì.
Thu dọn xong xuôi và ăn nhẹ chút gì đó, nàng lại trang bị đầy đủ rồi tiếp tục bước qua thế giới bên kia.
Vừa ra khỏi hang, nàng lập tức quay lại mảnh đất đã phát hiện hôm qua – nơi có dã hành mọc hoang. Rút con dao gọt hoa quả đã chuẩn bị sẵn, nàng bắt đầu cắt hành.
Đúng vậy, Lục Trầm Ngọc đã nghĩ kỹ rồi: mảnh đất trồng dã hành này không lớn, chỉ chừng năm mét vuông. Nếu cứ nhổ cả gốc để lấy, chẳng bao lâu sẽ bị khai thác cạn kiệt. Trong khi nàng vẫn chưa tìm được chỗ nào mới có dã hành mọc, thì chẳng phải quầy bánh rán hành của nàng sẽ phải đóng cửa sớm sao?
Món bánh này là cách kiếm tiền nàng mới tìm ra, không thể vì chút lợi trước mắt mà làm hỏng lâu dài được.
Dã hành vốn thuộc loại có thể cắt lá rồi mọc lại từ gốc, dù tốc độ không bằng rau hẹ nhưng vẫn được xem là loài có thể thu hoạch liên tục. Nghĩ vậy, nàng chỉ cắt phần lá, để lại gốc và rễ cho chúng tiếp tục sinh trưởng.
Trong lúc cắt, tiện tay nàng cũng dọn bớt cỏ dại mọc chen quanh, tránh để chúng cản trở sự phát triển của dã hành.
Vì thời gian có hạn, nàng không dọn hết cỏ xung quanh mà chỉ cắt đủ lượng hành dùng trong hai ngày rồi dừng lại.
Thấy vẫn còn dư chút thời gian, nàng liền tranh thủ đi quanh đó xem có phát hiện thêm loài cây nào quen thuộc không.
Đang tìm kiếm, đột nhiên nàng vỗ mạnh vào trán mình: [Trời ơi, sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ!]
Hôm qua lúc nàng mang dã hành và lá kỷ tử ra ngoài, “Cánh cửa thời không” đã tự động nhắc nhở — nghĩa là, dù nàng không nhận ra thực vật đó, nhưng cánh cửa lại có thể nhận biết. Vậy thì sao nàng không gom một ít mang về cho cửa kiểm tra giúp?
Dù không ăn được, ít nhất cũng có thể giúp “thời không chi môn” nạp thêm điểm năng lượng, thế cũng đáng mà!
Nghĩ là làm, Lục Trầm Ngọc liền gom tất cả những loại cây trông lạ mắt nhưng an toàn, cắt một ít cho vào rổ. Tiện tay, nàng còn nhặt vài tảng đá đẹp mang về. Xem giờ, thấy cũng gần đến lúc, nàng bắt đầu quay lại.
Trên đường về, khi đi được nửa quãng, nàng bất ngờ thấy mấy khóm hoa dại vàng rực trông rất bắt mắt. Không chần chừ, nàng dùng dao đào luôn một gốc, mang theo về cùng.
Sau khi quay trở lại tầng hầm qua cánh cửa thời không, quả nhiên cánh cửa ấy lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Đã phát hiện năng lượng từ vật phẩm: dã hành, thu được giá trị năng lượng 1.8.”
“Đã phát hiện năng lượng từ vật phẩm: Kim Mạn hoa, thu được giá trị năng lượng 5.”
“Đã phát hiện năng lượng từ vật phẩm: Hôi Cốt thảo, thu được giá trị năng lượng 2.”
Ba cái tên lập tức được cánh cửa thời không xướng lên rõ ràng.
Lục Trầm Ngọc lấy riêng dã hành và Kim Mạn hoa ra, sau đó nhìn đống cỏ dại còn lại mà đau đầu.
[Hỏng rồi… Cánh cửa thời không không thể đánh dấu giúp ta đâu là thực vật có năng lượng. Với từng này cỏ dại, ta biết phân biệt thế nào đâu là Hôi Cốt thảo chứ? Biết vậy đừng ham mang về nhiều như vậy…]
Nàng gạt đống cỏ không có năng lượng sang một bên, dã hành thì cất kỹ, rồi ánh mắt dừng lại trên đóa Kim Mạn hoa còn lại.