Trở lại quen thuộc hoàn cảnh, nhìn thấy người quen, Chu Hành như sống lại, móc ra chìa khóa đi xuống dưới, “Đi, lấy cho em chút trái cây ăn.” Cậu vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên đi ra từ trong siêu thị cách vách, “ŧıểυ Chu cậu đừng chiều nó, cho nó ăn, bắt nó đưa tiền.” Trần Tùng chỉ lo cười, “Mẹ, con trả tiền, đưa tiền là được chứ gì.” Vẫy vẫy tay ý bảo cô trở về, đi theo phía sau Chu Hành đi vào trong tiệm tràn đầy hương hoa quả.
Lúc này, ở phía đông Bắc Quyến, hiệu suất làm việc của Lục Văn cũng không cao, trên bàn là chồng văn kiện chờ kí xác nhận, mắt anh lại đang nghiền ngẫm, nhớ tới biểu hiện của Chu Hành lúc ở phòng khách, cười khẽ ra tiếng.
Thật là rất thú vị, Omega trong đầu suy nghĩ gì toàn bộ đều viết ở trên mặt. Anh đều chuẩn bị tốt Chu Hành sẽ gọi lại, ai ngờ lại không có, khó tránh khỏi có chút thất vọng, thất vọng là lại nhớ mãi không quên.
Liếc qua chồng văn kiện, sảng khoái ký tên, anh ấn lên điện thoại bàn thông báo cho Lâm Uyên, “Lịch trình buổi chiều đều đẩy đến ngày mai.” Nói xong nhìn vào khoảng không cười tự nói một mình, “Đến ăn bữa cơm trưa vậy.”
Biết rõ việc của em trai sẽ khiến cho Lục Văn không vui, Chu Hành cũng không nghĩ tới anh sẽ đến, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý mấy ngày tới Alpha đều sẽ không tới. Cho nên khi Trần Tùng đề nghị giữa trưa gọi cơm hộp gà rán ăn, cậu không chút suy nghĩ đã đáp ứng rồi.
Ánh mắt nhìn từ trên mặt Trần Tùng nhìn đến chiếc ghế mà anh từng ngồi, sắc mặt Lục Văn rất nhanh chưbieeru diễn, cái gì gọi là lật mặt nhanh như chớp. Lẳng lặng, nghiêng mặt nhìn về phía Chu Hành.
Nuốt xuống miếng gà rán, Chu Hành nháy mắt hoàn hồn, đứng dậy kéo ghế lui về phía sau, giọng nói kinh ngạc ong ong màng tai, “Anh sao lại đến đây, ăn cơm, cơm trưa ……”
Nhai gà rán đến vang rôm rốp, Trần Tùng ngẩng đầu cười hỏi Chu Hành, “Anh, này là bạn của anh hả.”
Sắc mặt Lục Văn, dưới ánh nhìn kinh hoảng thất thố của Chu Hành, trầm xuống một độ.
Biết rõ anh không kiên nhẫn Chu Hành vội thu thập lên, đóng hộp cơm kéo người lên, vừa đẩy vừa kéo, “Là bạn, ŧıểυ Tùng em đi về trước, anh có việc nói với anh ấy.”
Trần Tùng đứng ở ngoài cửa hàng nhai gà rán, mặt có chút tức giận, “Quả táo của em còn chưa có lấy.” Liếc hướng quả táo đã gói sẵn, Chu Hành vội lại đi lấy, “Trở về nhớ rõ cứ nói là đã trả tiền.”
Cậu nói vậy làm Trần Tùng lập tức tan mất chút tức giận, đáp lại làm kéo dài ngữ điệu như đang làm nũng, “Biết rồi……” Đi vào siêu thị cách vách, giọng nói mang theo ý cười nói còn truyền đến, “Em sẽ ăn thật ngon.”
Lục Văn lạnh mặt bàng quan hết thảy, đã ngồi vào sau quầy, ôm ngực cảm khái, “Nguyên lai cậu cũng có bạn bè, nguyên lai cũng có Alpha goun cậu là 'anh’, là tôi nghĩ sai rồi.”
Biết rõ anh cũng không phải thiệt tình xin lỗi, ngữ khí cũng kì quái như vậy, Chu Hành lại không dám biện giải, đi qua đi nhìn anh, “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.” Lục Văn lãnh đạm nhìn lại, “Hiện tại mua đồ ăn nấu, chờ lâu lắm. Nếu cậu có thể gọi cơm hộp cho người khác, tự nhiên cũng có thể gọi cho tôi, ăn gà rán đi.”
Cái gì cũng không dám nói, Chu Hành ngồi ở bên người anh, đặt đơn cơm hộp gà rán.
Chờ đợi rất là khó nhịn, đặc biệt là cùng Lục Văn cùng nhau chờ. Đặt xong đơn hàng, Chu Hành rời ra sau quầy tìm việc làm, cắt hai quả táo đặt ở trước mặt Lục Văn, “Hiện tại mới đặt, giao lại đây sẽ lâu một chút.”