Lục Văn chỉ cần nghe thấy cậu nhắc đến hai chữ “em trai’’ đã thấy phiền, nhớ tới đống phiền toái Chu Quân mang đến cho chính mình, sắc mặt tự nhiên khó coi. Ném văn kiện trên tay xuống, anh ngửa đầu thư giãn vai lưng nhức mỏi, ngữ khí nhàn nhạt, “Nhìn xem đi.” Chu Hành lo sợ, gật đầu, lấy tệp tài liệu mở ra, cúi đầu xem nội dung là gì.
Đập vào mắt là ba tấm hình phóng to, hình ảnh đều không có gì khác biệt, đều là một người mặc áo trắng quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen đeo thêm khẩu trang.
Nghe thấy tiếng giấy lật ra, Lục Văn giãn xong gân cốt, chống khuỷu tay lên đầu gối, chăm chú nhìn cậu, “Có phải Chu Quân hay không, cậu nói xem.” Từ thành thị Nguyễn tra đi xuống, Đồ Chấn cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Ánh mắt Alpha sắc bén đến mức làm người không dám nói dối, tay Chu Hành nắm trang giấy hơi hơi phát run, cực lực khắc chế, “Đây là chụp được ở đâu thế……”
Nhấp môi cười lạnh, Lục Văn nhắc nhở, “Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”
“Tôi cũng không thể xác định.” Chu Hành chỉ có thể cúi đầu nói như vậy, người nhà lâu dài sinh hoạt cạnh nhau, cho dù cố tình cải trang, cậu cũng có thể nhận ra,…… Nhưng cậu chỉ có thể nói cho Lục Văn, cậu không thể xác định.
Sớm nghĩ tới hỏi cậu cũng hỏi không ra cái gì, Lục Văn không thất vọng, thở dài nói, “Được rồi, goin cậu lại đây, chính là vì xem cái này, cậu có thể đi trở về.” Anh cúi người rút ra trang giấy từ trong tay Chu Hành.
Chu Hành vội ngẩng đầu, “Nếu là, nếu là các người tìm được nó, sẽ…… Sẽ làm sao……” Càng nói, trên mặt lộ ra càng nhiều lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Lục Văn không tự giác mang theo tia khẩn cầu.
“Làm sao bây giờ……” Lục Văn trầm ngâm, khóe môi lộ ra ý cười càng sâu, “Chết thì cũng sẽ không làm cậu ta chết, nhưng cậu ta mang đến cho tôi đống phiền toái lớn như vậy, làm tôi không vui, đương nhiên, cũng không thể để cậu ta sống tốt rồi.” Biết rõ kiểu trả lời ba phải cái nào cũng được mới là thứ tra tấn nhân tâm nhất, nói xong, anh nhìn Chu Hành cười cười nhìn như ôn hoà, đứng dậy ra phòng khách.
Tim cậu như rớt vào hầm băng, Chu Hành ngơ ngẩn thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm, “Không thể sống tốt……” Này có quá nhiều biện pháp có thể làm được, là thứ mà nhân sinh bần cùng của cậu không thể tưởng tượng, trừ bỏ sợ hãi, đến cả tư cách tưởng tượng cậu cũng không có.
Lâm Uyên đúng lúc xuất hiện gọi cậu hoàn hồn, “Lục tiên sinh để tôi an bài đưa cậu trở về.”
Miễn cưỡng lộ ra tươi cười, Chu Hành đứng lên, “Không cần, tôi, tôi gọi xe trở về là được.” Phảng phất hoảng hốt không nhìn rõ đường, bước đầu tiên còn lảo đảo, trong óc trống trơn đi ra ngoài.
Chu Quân bỗng nhiên xuất hiện tung tích, làm cậu bỗng nhiên ý thức được một việc. Lục Văn là ai, quan hệ hiện tại giữa họ vì cái gì sẽ có, là bởi vì em trai thiếu nợ, không quan hệ mặt khác. Cuối cùng, cũng không thể có mặt khác.
Đần độn xuống xe, Chu Hành đứng ở bên ngòai tiệm trái cây, còn cảm thấy chuyện vừa rồi phát sinh ở đông khu Bắc Quyến là một giấc mộng.
Cậu đứng bất động, lại có người gọi cậu, “Anh, sao vậy, đứng ngây ngốc ở nơi đó làm gì thế.”
Theo tiếng ngẩng đầu, cậu nhìn lên cửa sổ phòng trên tầng hai tiệm trái cây, là một khuôn mặt tuổi trẻ nhiệt liệt, hơi giật mình một lát, “Em nghỉ hè rồi à.”
“Chờ đó, em đi xuống.” Trần Tùng đứng trước cửa sổ cười nhìn cậu, xoay người hướng dưới lầu chạy, đến trước mặt cậu, mang theo gió nhẹ trong ánh mặt trời ấm áp dễ chịu đứng yên, “Tối hôm qua đã về đến.”