Miếng trái cây ở trong không khí dần dần oxy hoá, xuất hiện những mảng nâu khó coi, Lục Văn trước sau vẫn im lặng, nhìn chăm chú xe cộ qua lại trên đường phố bên ngoài cửa hàng. Lại trì độn, Chu Hành cũng biết, anh không cao hứng. Yên lặng đem đĩa trái cây kéo đến bên người, cầm lấy miếng táo nhấm nuốt, Chu Hành chỉ có thể quy Lục Văn không cao hứng là do em trai Chu Quân của cậu. Về em trai mình, cậu là đuối lý, vô pháp biện giải, Chu Quân ở đông khu Bắc Quyến tiêu sài phung phí lại không có năng lực hoàn trả là sự thật.
Bầu không khí im lặng tràn ngập giữa hai người, cho dù có khách hàng tới mua trái cây, Chu Hành buông miếng táo vội vàng tiếp đón, cũng không thể đánh vỡ. Ngồi xuống, ngồi ở bên người Lục Văn, vẫn là nguyên dạng.
Rốt cuộc, Lục Văn dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí im lặng, mắt lé liếc hai miếng táo dư lại trên đĩa, “Cậu ta là ai.” Câu đầu tiên bật ra không phải là chất vấn, Chu Hành có hơi giật mình phản ứng không kịp, “Anh nói ŧıểυ Tùng hả……”
Đáy mắt nổi lên sự không kiên nhẫn, Lục Văn giây lát sắp đến bên bờ vực tức giận, cười lạnh chất vấn, “Chẳng lẽ tôi lại hỏi đứa em trai đang lẩn trốn của cậu à?!”
“Cậu ấy là con trai của chủ siêu thị cách vách.” Chu Hành vội không ngừng trả lời câu hỏi, “Còn đang học đại học, hiện tại nghỉ hè nên trở về.” Cậu có chút áy náy nhìn Lục Văn, “Tôi cho rằng anh không tới, mới đồng ý với cậu ấy, đặt cơm hộp ăn cho nhanh.” Nói xong, hai tay hơi khoanh lại, chậm rì rì nâng lên, “Thực xin lỗi.”
Lục Văn hỏi đến không chút khách khí, “Cậu ta thường xuyên lại đây ăn ké uống ké sao?”
“Cũng không có.” Chu Hành cười đến có chút thẹn thùng, “Lúc tôi vừa đến nơi này mở cửa hàng, hai người nhà Trần thúc giúp tôi không ít. Khi đó ŧıểυ Tùng còn đang học cấp 3, cũng giúp đỡ bận trước bận sau, tôi này không phải…… Cũng không có gì có thể cho, ngày thường cho chút trái cây gì đó.”
“Đến nỗi đặt cơm hộp, là Trần thúc cả ngày nói ăn cơm hộp không khỏe mạnh, ŧıểυ Tùng muốn ăn đều trộm đặt. Sau lại quen thân cùng tôi rồi, đều chạy đến nơi này, bị phát hiện sẽ nói là tôi đặt, ba mẹ cậu ấy cũng không nói cái gì.” Nhắc tới Trần Tùng, trên mặt Chu Hành không tự giác mang chút ý cười, “Cậu ấy vẫn còn trẻ con lắm, vừa rồi tôi quên lấy mấy quả táo cho, còn không cao hứng kìa.”
Lục Văn đánh giá cậu, “Nghe vậy, cậu còn rất biết cảm ơn đấy.” Cũng mặc kệ Chu Hành một chốc một lát có nghe hiểu ẩn ý hay không, kéo ghế dựa ngồi gần, “Em trai cậu thiếu tôi nhiều tiền như vậy, tôi còn châm chước cho cậu, cho phép dùng phương thức khác để trả, cậu nên cảm ơn tôi như thế nào hả.” Ngón trỏ đẩy lên, hất văng ra chốt mở Vòng cổ bảo vệ.
Suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, Chu Hành có chút ngốc, thẳng đến khi ngửi được tin tức tố của Alpha, mới kinh ngạc phát hiện Lục Văn đến gần cậu quá, trợn to mắt cúi đầu xuống, cằm cách bả vai Lục Văn5 không quá 5 cm, “Tôi……”
Lục Văn kiên nhẫn chờ đợi cậu trả lời, lòng bàn tay xoa ấn tuyến thể, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm.
Chu Hành lắp bắp nói, “Mỗi lần tôi đều nói, lấy chút trái cây cho anh, nhưng anh đều không cần. Nấu cơm cho anh ăn, hỏi anh muốn ăn cái gì, anh cũng gần đây, mới nói cho tôi. Tôi…… Tôi cần chậm rãi tự hỏi, mới có thể……” Nói còn chưa dứt lời, tuyến thể đã bị cắn, cằm va lên đầu vai Lục Văn, nhút nhát kêu, “Lục Văn.”
“Nghe cậu nói như là do tôi sai rồi vậy.” Lục Văn nói mang theo tiếng cười, liếʍ lên dấu răng chính mình cắn trên tuyến thể, “Là tôi sai hả, Chu Hành.”
Luống cuống tay chân dùng tay che lại sau cổ, Chu Hành không dám đồng ý, “Không phải, là tôi sai.” Nói xong lại kêu, không đúng, coi như cầu xin, “Lục Văn, cậu ấy, ŧıểυ Tùng tùy thời sẽ qua đây——”
Cậu không đề cập tới thì cũng thôi, đã nói vậy hoàn toàn gợi lên sự khó chịu của Lục Văn, tay anh nắm cằm Chu Hành, “Lại đây thì thế nào, chẳng lẽ chúng ta không có loại quan hệ này à, chẳng lẽ tôi thật là bạn bè của cậu?”
Lục Văn tức giận, ánh mắt dọa người, Chu Hành không dám đối diện, thanh âm nghe như sắp khóc, “Lục Văn……”