Thân thể nặng nề và đau nhức làm cho An Dư không thể không mở hai mắt ra, cậu cảm nhận được một thân thể nóng bỏng dán sát sau lưng mình, phần eo bị phía sau gắt gao ôm lấy.
An Dư cau mày dời cánh tay vòng quanh thắt lưng ra, đỡ thắt lưng ngồi dậy, Alpha đang ngủ cũng vì vậy mà tỉnh táo, hắn ta xoa xoa hai mắt: "Tỉnh rồi à-"
Sau đó bị đá xuống giường không lưu tình chút nào.
Giản Hâm ngồi trên sàn nhà chậm vài giây mới nhận ra sự thật này, hắn ta xoa xoa lưng bị đạp đau, dở khóc dở cười nói: "Ăn xong không nhận đúng không, tối hôm qua là ai cương cứng muốn ngồi lên tự mình động?"
An Dư không để ý đến hắn ta, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hai người hẳn là đã làm cả một buổi chiều.
Phía sau nɠɵạı trừ còn sót lại cảm giác sưng tấy cắm vào, không có dính dính khó chịu, hẳn là trong lúc ngủ đã được rửa sạch.
Nhưng mà điều đó cũng không khiến thái độ của An Dư tốt hơn mấy phần với Giản Hâm: “Đi ra ngoài!” An Dư lạnh mặt nói.
"Hu hu hu, quá đáng nha, tôi có ý tốt giúp cậu xong, còn săn sóc mà sợ cậu đau không có cắm vào khoang sinh sản của cậu, cậu biết tôi phải rất vất vả mới có thể không cắm vào không? Thậm chí cậu còn nói không được bắn vào trong sau đó tôi cũng đeo bao, cậu lại…”
Mỗi một câu hắn ta nói, sắc mặt An Dư lập tức tối sầm lại, đến cuối cùng không thể nhịn được nữa, ném một cái gối vào mặt hắn ta.
Giản Hâm nhẹ nhàng tránh thoát, cợt nhả nói: “Được rồi được rồi, không đùa nữa, tôi đi kiếm ít đồ ăn cho cậu, cậu lại nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Sau khi Giản Hâm đi ra ngoài, An Dư xuống giường đi vào phòng tắm, nhìn thân thể loang lổ trong gương, sắc mặt xanh mét.
Vết hôn dày đặc trải rộng toàn thân, phía sau cổ còn có dấu răng của Alpha, vòng eo và đùi bên trong đều là dấu tay, miệng huyệt đã sưng thành màu đỏ thẫm tươi đẹp, thậm chí bụng nhỏ cũng còn đang đau xót.
Bởi vậy có thể thấy được buổi chiều nay hai người đã làm điên cuồng đến mức nào.
Chậc, Alpha đáng ghét, An Dư nhíu mày.
Lúc Giản Hâm trở về, An Dư đã bôi thuốc phía sau xong hơn nữa còn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái.
Giản Hâm coi nơi này như nhà của mình, thân mật mà đặt hộp cơm lên bàn, gọi An Dư tới ăn cơm.
Quả thật An Dư đói bụng, không còn tỏ vẻ không vui với hành vi của hắn ta nữa, ngồi xuống trước bàn ăn, chợt nghe đối phương nói lời không đứng đắn:
“Nói thật, mặt cậu rất xinh đẹp, là mẫu người tôi thích, cho nên, có nên cân nhắc đi theo tôi hay không.”
An Dư:?
Ánh mắt cậu nhìn về phía Giản Hâm giống như đang nói: Anh có bệnh?
"Cậu xem, cậu không có dị năng, còn lẻ loi một mình, rất dễ dàng bị người xấu theo dõi, nếu như theo tôi, tôi có thể bảo vệ cậu không bị bắt nạt không phải sao?"
An Dư bị mặt dày vô sỉ của hắn ta chọc cười, người xấu, là đang nói chính mình sao? Ban ngày cũng không biết là ai thừa nước đục thả câu?
“Thế thì sao, tôi vừa mạnh vừa đẹp trai còn có tiền, kỹ thuật còn tốt, cậu theo tôi về Santana, tôi có thể cho cậu đãi ngộ cuộc sống tốt hơn gấp trăm lần.”
An Dư:...
Há miệng thở dốc, nhưng mà không còn lời nào để nói.
“Hả? Tuy rằng nói hiện tại tôi chỉ là thích mặt của cậu, nhưng về sau cậu cố gắng nỗ lực, lừa được sự thật lòng của tôi, hoặc là sinh một trai một gái vì tôi, vậy không phải đã ăn hết nửa đời sau của tôi sao!”
An Dư đặt đũa xuống, hỏi vấn đề : “Anh động dục sao?”
Giản Hâm sặc: “Không có a.”
“Vậy mời anh câm miệng, ăn xong, sau đó rời khỏi phòng tôi.” An Dư lạnh lùng nhìn Giản Hâm, có ý nếu hắn ta còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa sẽ trực tiếp đá hắn ta ra ngoài.
Giản Hâm ha ha cười nói: “Không đùa cậu nữa, cậu có biết là ai bỏ thuốc cậu chứ?” Tuy rằng cuối cùng bị tôi chiếm tiện nghi, nhưng nếu không phải vừa lúc tôi trở về, vậy củ cải trắng An Dư này sẽ bị người khác cũng đi.
“Biết.”
“Là người lúc trước sao? Muốn tôi giúp cậu đối phó hắn ta không?”
An Dư biết hắn ta đang ám chỉ Vương Cường, khẽ lắc đầu.
Giản Hâm thấy cậu lắc đầu, buồn bực nói: “Hả? Cậu muốn buông tha hắn ta sao?”
An Dư cười lạnh một tiếng, buông tha? Không, tôi muốn tự mình động thủ mà thôi.
Cậu đã nhớ kỹ mặt của người hạ dược cậu ở căn tin, đến nơi tránh nạn vài ngày như vậy, nếu nói đắc tội cũng chỉ có một người Vương Cường, người hạ dược khẳng định là cùng một phe với Vương Cường.
Giản Hâm không biết suy nghĩ của cậu, cho rằng cậu không dám trêu chọc dị năng giả cấp A, cười nói: “Không cần lo lắng, tôi muốn giết hắn ta, đơn giản như giết chết một con kiến, cậu không cần lo lắng sẽ chỗ tránh nạn truy trách.”
An Dư cũng không muốn để ý tới hắn ta, lúc trước còn nói sẽ không nhúng tay vào chuyện nơi này, hiện tại lại nói muốn giúp mình chỉnh Vương Cường? Trước sau mâu thuẫn, cũng không thể tin chút nào.
Cậu nghiêm túc dùng cơm, mở tấm chắn tự động ra, kế tiếp bất luận Giản Hâm có cố gắng thế nào, cậu cũng không đáp lại một câu.
Sau khi ăn xong Giản Hâm còn muốn mặt dày mày dạn lại làm thêm mấy phát với An Dư, kết quả bị đuổi ra ngoài mà không chút khách khí.
An Dư nằm lại trên giường, thân thể còn có hơi mệt mỏi, không phải nguyên nhân bởi vì làm cả buổi chiều, là do thuốc phát huy tác dụng nên cơ thể đã yếu đi, để làm thân thể không có sức lực.
Vốn dĩ chỉ muốn an tĩnh mà sống tiếp, nhưng luôn bị người khác phá vỡ hiện trạng an ổn.
An Dư xoa xoa lên phần eo mỏi nhừ, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra thần sắc lạnh như băng.
Đám người Vương Cường, cậu cũng sẽ không bỏ qua bất cứ một người nào.
“Cộc cộc cộc - -”
“Mở cửa, An Dư, An Dư, cậu có ở trong đó không?”