An Dư bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ "Ư" một tiếng, trong đầu tựa hồ đang suy nghĩ, cuối cùng lý trí bại bởi du͙© vọиɠ, cậu ra lệnh: “Chỉ cho phép dùng miệng.”
Giản Hâm sửng sốt trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại cười nói: “Tuân mệnh.”
Giản Hâm cởi hết quần của An Dư ra, ngay sau đó dươиɠ ѵậŧ sạch sẽ như chủ nhân lập tức bắn ra, hắn ta ngậm chặt chất lỏng chảy ra trên đỉnh, thuần thục mà dùng đầu lưỡi phục vụ.
An Dư bị hắn ta chọc đến mức thở dốc, kɧoáı ©ảʍ xa lạ đánh cho cậu tan rã, nhịn không được giơ cổ đẹp lên, kéo tóc đối phương, muốn cắm vào chỗ sâu nhất, sau đó hung hăng mà đưa đẩy.
Giản Hâm nhìn ra ý đồ của cậu, cố gắng mà mở cổ họng mình ra, nuốt dươиɠ ѵậŧ vào sâu nhất có thể.
Sau nhiều lần thọc sâu liên tiếp, An Dư đã sắp không được, dươиɠ ѵậŧ cùng với miệng tương liên, kɧoáı ©ảʍ chặt chẽ và ướt nóng một lần lại một lần vọt tới não, sảng khoái đến da đầu tê dại.
An Dư dựa lưng vào tường, nửa người dưới gần như đã ngồi trên vai Giản Hâm, hai chân kẹp chặt đầu đối phương, không muốn rút ra.
Cứ như vậy nắm lấy tóc đối phương, bắn toàn bộ vào trong cổ họng.
Giản Hâm buồn bực ho khan vài cái, nhìn An Dư dồn dập thở dốc khôi phục, cười nhẹ hai tiếng, bỗng nhiên khiêng người lên, mang ra khỏi phòng tắm, ném người lên trên giường.
Khoảng trống sau khi bắn tinh làm cho thân thể An Dư mệt mỏi, lần này trực tiếp làm cho cậu choáng váng, cậu híp mắt nhìn Giản Hâm nhanh nhẹn mà cởi quần áo của mình ra, dươиɠ ѵậŧ nhô ra từ bụng dưới, kích thước cực lớn đến dọa người, An Dư có hơi hoảng hốt mà cắn răng nói: “Nói rồi, chỉ cho phép dùng miệng!”
Giản Hâm dẫm một chân lên giường, nghe vậy đứng thẳng người suy nghĩ, vô sỉ nói: “Tôi có nói qua sao?”
Nói xong, cả thân hình khổng lồ đều phủ lên người An Dư.
Cùng với đó là một tảng lớn khói mù, hoàn toàn bao phủ An Dư ở trong đó.
An Dư bị hắn ta ép đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể giơ hai tay ra, cậu tức giận kéo tóc đối phương, ép hắn ta nhìn thẳng vào mình: "Anh muốn chết?!"
Giản Hâm bị kéo đau, rít một tiếng cười nói: "Cậu cũng cảm giác được đi, tác dụng của thuốc không chỉ là thứ mà tôi giúp cậu ngậm mấy lần là có thể đi qua, hơn nữa..."
An Dư ư một tiếng, ngón tay người đàn ông đột nhiên sờ ra phía sau, cọ xát mà đảo quanh chỗ bên ngoài miệng huyệt.
“Chỗ này của cậu cũng ướt hết rồi, bên trong có phải rất ngứa không? Hả? Có phải muốn tôi bỏ vào đâm vào không?”
An Dư bị xấu hổ phản kháng, lại bị người đàn ông đè ép về, nhưng mà đúng như lờ hắn ta nói, quả thật... Rất ngứa, hơn nữa, chỗ hắn ta sờ qua, dường như đang cương lên, càng đốt càng mãnh liệt, không nhận được thỏa mãn.
Thấy An Dư không nói gì, Giản Hâm lại đặt sự chú ý lên tay cậu: "Vừa nãy còn định hỏi, cho dù ở trong phòng tắm, cậu cũng không cởi nó ra, găng tay này, cất giấu bí mật gì sao?"
Hắn ta cúi người muốn cởi găng tay tìm tòi nghiên cứu một phen, lại nghe người dưới thân sâu kín mở miệng: “Nếu muốn ăn tát, anh cứ cởi đi.”
Giản Hâm trong nháy mắt thành thật, thu hồi bàn tay không an phận, lại dời mục tiêu, cọ xát lên môi An Dư, An Dư bị hắn ta hôn đến không thở nổi, gấp đến độ gõ bả vai và lưng hắn ta, Giản Hâm bị đánh đau, một tay trói chặt hai tay không thành thật của cậu, đè lên đỉnh đầu.
An Dư giãy dụa không có kết quả, cũng không lãng phí khí lực còn sót lại.
Tên nhóc này sức lực sao lại lớn như vậy.
An Dư quay đầu, cảm nhận được được bộ phận nóng rực của đối phương áp ở trên bụng mình, do dự một hồi, vẫn tuân theo du͙© vọиɠ của thân thể.
“Tôi có thể làm với anh.”
“Hả?”
“Nhưng mà, tôi muốn tự mình làm.”
“Được rồi được rồi.” Giản Hâm buông hai tay ra, một dáng vẻ mặc quân xử trí.