An Dư gắng đứng dậy, tác dụng mãnh liệt của thuốc làm cậu có hơi choáng váng, cậu cố gắng chịu đựng nhìn chung quanh, cho đến khi ở một góc nào đó đối diện với người khác.
Đối phương nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu, sợ tới mức rụt cổ mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt.
An Dư lập tức xác định chính là người này hạ dược.
Nhưng giờ phút này, cậu đã không còn tinh lực tìm đối phương tính sổ. An Dư chống đỡ thân thể, rời khỏi căn tin, người nọ trong góc thấy cơ hội cũng lập tức đuổi theo, nhưng mà không dám tiến lên.
Dược vật làm cho đại não choáng váng, ý thức cũng bị ăn mòn, thân thể bị lửa nóng cắn nuốt, vật ở bụng kia đã nhếch lên thật cao, chỗ sâu trong trong phía sau truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khiến An Dư không khỏi kẹp chặt phía dưới, bước chân bị ép buộc ngừng lại, chỉ có thể đỡ lấy vách tường gần đó để duy trì cân bằng thân thể.
“Chết tiệt!” An Dư khẽ mắng một tiếng, cắn răng kiên trì.
Không được, không thể dừng ở chỗ này, phải nhanh chóng trở lại phòng, khóa lại…
“Cần trợ giúp không?” Không biết từ lúc nào, trước mặt có thân hình cao lớn, chắn ánh mặt trời đỉnh đầu đến kín mít.
An Dư nâng hồng gương mặt ửng đỏ lên liếc mắt, là Giản Hâm.
“À~” Giản Hâm thấy khóe mắt An Dư đỏ ửng, lập tức đã hiểu được, a nha nha vốn dĩ muốn bắn pháo với cậu, không nghĩ tới mới vừa xong xuôi việc trở về đã có thể nhặt được chỗ tốt, vận khí thật sự quá tốt.
“Phía sau hình như có người đi theo cậu, có cần tôi giúp cậu thoát khỏi hắn không?” Tuy rằng giọng điệu như đang dò hỏi, nhưng hành động không có ý trưng cầu ý kiến, Giản Hâm trực tiếp khiêng An Dư lên mang đi.
An Dư một đường giãy giụa không có kết quả, bị hắn ta khiêng tới phòng 1386 mới thả xuống, thậm chí còn lấy thẻ căn cước, ngựa quen đường cũ mà mở cửa phòng ra.
An Dư thở hổn hển vào cửa, không chút khách khí nói với người đàn ông đi theo sau: “Đi ra ngoài!”
Giản Hâm cợt nhả nói: "Thật quá đáng, tôi vất vả khiêng cậu về một đường như vậy, ngay cả một ngụm nước cậu cũng không cho tôi uống?"
"Nước ở trên bàn tự rót, uống xong lập tức đi ra ngoài!"An Dư đã không còn có tinh lực ứng phó Giản Hâm nữa, cậu chống đỡ hai chân mềm nhũn đi vào phòng tắm, mở nước lạnh, rút vào góc, hy vọng mượn nɠɵạı lực vượt qua tác dụng của thuốc.
“Cậu cho rằng như vậy hữu dụng?” Giản Hâm dựa vào cửa cầm ly nước, liếc nhìn cảnh tượng trong phòng tắm, lạnh nhạt mà uống một ngụm.
“Tách —” Ly nước rơi xuống, lăn một vòng tới bên cạnh.
An Dư bị Giản Hâm kéo lên một phen, một chữ cút còn chưa nói ra, môi lưỡi nóng bỏng đã ngăn chặn cánh môi lạnh như băng của cậu: “Ư buông ra a!” An Dư căn bản không đẩy ra được người đàn ông này, hình thể cùng với lực lượng hoàn toàn áp chế, gắt gao mà ép cậu ở góc, nước lạnh còn chưa tắt đánh vào chỗ giao nhau của thân thể hai người, sau đó bị đầu lưỡi quấn quýt đưa vào trong miệng đối phương, trở thành trao đổi chất lỏng.
Tức quá, sao lại không đẩy ra được! Coi như, Alpha... Ư...
Đầu lưỡi không nặng không nhẹ mà bị cắn.
An Dư căn bản không theo kịp tiết tấu của đối phương, sau khi tách ra thì nghiêng sang một bên ho khan.
Giản Hâm tắt nước lạnh đi, sờ dưới thân đối phương, hắn ta chỉ cách quần nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, dươиɠ ѵậŧ An Dư đã cương đến lớn hơn nữa.
“Nhìn thấy không, nước lạnh chỉ có thể làm cậu lý trí vài phần, căn bản không thể dập tắt dục hỏa trong lòng cậu.”
An Dư lau nước bọt trên khóe miệng, thở dốc nói: “Anh muốn thế nào?”
Giản Hâm chậm rãi ngồi xổm xuống, cởi bỏ quần bị phồng lên, lộ ra một cây qυầи ɭóŧ không thể che được, ở phía trên đã hoàn toàn ướt đẫm, hắn ta ngẩng đầu nhìn hai mắt có hơi mê ly của An Dư, nói: "Chẳng qua tôi muốn giúp cậu." Sau đó liếʍ một cái trên đó.