Sáng sớm, An Dư chưa tỉnh ngủ bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức.
Cậu khoác áo khoác xuống giường mở cửa, đứng ở bên ngoài chính là Lê Mộ.
Thấy cậu mở cửa, Lê Mộ lập tức vội vàng bước vào, lo lắng nói: “An Dư cậu không…”
Lời nói đột ngột dừng lại, anh ta nhìn thấy trên cổ An Dư lốm đốm, đó là dấu hôn không thể che được trên cổ áo ngủ, từ xương quai xanh đi xuống, kéo dài đến chỗ sâu, trong quần áo không biết còn ẩn giấu bao nhiêu.
An Dư không đáp lời, yên lặng nhìn Lê Mộ.
Đối phương trên người có rất nhiều, quần áo cũng thực nhăn, tuyệt đối là qua đêm không đổi.
Vẻ mặt của anh ta cũng rất kỳ quái, đầu tiên là ngơ ngẩn, hốc mắt đỏ lên, sau đó nắm chặt hai tay, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng đột nhiên nổi giận nói: “Vương Cường! Tôi muốn giết Vương Cường!”
An Dư thoáng cái hiểu ra, e là Lê Mộ biết chuyện người của Vương Cường hạ dược mình.
“Tôi không sao, Vương Cường không có thực hiện được.” An Dư lên tiếng.
“Hả?” Lê Mộ gần như muốn bạo tẩu đột nhiên nhụt chí, nắm chặt nắm tay cũng buông ra một ít, hai mắt đỏ bừng giật mình mà nhìn chằm chằm An Dư.
“Vào trước đi.”
Lê Mộ ngơ ngác mà đi theo vào cửa, anh ta đi theo sau lưng An Dư, lập tức phát hiện tư thế đi của đối phương có hơi kỳ quái.
Gần như cùng lúc đó, một loại cảm xúc chua chát, xen lẫn lửa giận dâng lên.
Cậu đã ngủ với người khác. Mới hôm qua thôi.
An Dư ấn anh ta xuống ghế, cầm thuốc mỡ, ném cho anh ta: “Bôi thuốc vào.”
“Hả?”
“Anh muốn chịu đựng vết thương trên người này mãi sao?” An Dư mặt không chút thay đổi khoanh tay đứng ở một bên.
“Được.” Lê Mộ nào có tâm tình bôi thuốc, trong đầu đều là dấu vết trên người An Dư.
Là ai! Sẽ là ai!?
An Dư thấy anh ta lề mề, thất thần, nửa ngày mới mở nắp ra, không nói gì mà thở dài một tiếng, đoạt lấy thuốc mỡ, giúp đối phương bôi lên.
Lê Mộ lúc này mới hoàn hồn, thuốc mỡ mát mẻ bôi lên miệng vết thương, ánh mắt anh ta không rời khỏi ngón tay thon dài, nghĩ thầm:
Tay An Dư, hóa ra rất xinh đẹp.
Nhưng mà vấn đề nghẹn lại ở trong cổ họng, khó có thể tiêu tan, Lê Mộ vẫn rất cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngày hôm qua, cậu ngủ với ai?"
An Dư né tránh đề tài này, cậu hỏi ngược lại: “Vết thương từ đâu tới?”
Lê Mộ nhắm mắt lại: "Người Vương Cường tìm tôi bảo tôi bỏ thuốc cậu, tôi không đồng ý, sau đó..."
An Dư sẽ cảm thấy tôi vô dụng sao? Cho dù chỉ là một Beta bình thường, cũng không đến mức cũng không có một chút sức lực đánh trả…
“Tôi biết rồi, xắn tay áo lên.” Vẻ mặt An Dư không khác gì, dường như không có ý kiến gì khác.
Cậu tiếp tục bôi thuốc lên cánh tay Lê Mộ: “Mấy người động thủ với anh?” Vết thương trên người vừa thấy đã biết là bị vây đánh.
“Năm người.”
“Việc này tôi sẽ xử lý.”
“An Dư, bọn họ đều là Alpha, hơn nữa một số người trong đó còn có dị năng!” Lê Mộ bỗng nhiên cầm lấy tay An Dư, sốt ruột nói.
An Dư không thích đụng chạm, đang muốn giãy ra, cửa bỗng nhiên bị mở ra, giọng nói ngốc nghếch của Giản Hâm truyền vào: "Cục cưng, tôi giúp cậu..."
Lời nói dừng lại, Giản Hâm nhìn hai người, lại cười tủm tỉm mà đi vào: “Thật quá đáng, người ta đi giúp cậu thu thập người xấu, cậu lại giấu dã nam nhân ở trong phòng.”
Lê Mộ sửng sốt: Chẳng lẽ người tối hôm qua lên giường với An Dư, chính là Giản Hâm!
An Dư rút tay trở về, nghe xong biết hắn ta đi làm gì, nói: “Nghe không hiểu? Không phải nói không cần anh nhúng tay sao?”
“Người ta lo lắng cho cậu mà.” Giản Hâm ôm lấy An Dư từ phía sau, cằm đặt ở trên vai cậu, ánh mắt lại khiêu khích mà nhìn chằm chằm Lê Mộ trước mắt.
Lê Mộ bị hắn ta nhìn chằm chằm đến mức có hơi sợ hãi, nói: "Anh đã làm gì bọn Vương Cường vậy? Đây là ở trong chỗ tránh nạn, nếu vi phạm pháp tắc sẽ bị xử phạt." Cho dù Vương Cường làm nhiều chuyện ác, nhưng dù sao cũng là cấp A, nếu như trách cứ xuống, tuy rằng không động được Giản Hâm, nhưng mà An Dư rất có thể sẽ bị liên lụy.
“Ồ? Nhưng mà tôi.” Giản Hâm nhìn chằm chằm Lê Mộ, không thèm để ý chút nào trào phúng nói:" Từ trước đến nay đều không để ý đến pháp tắc.”
Lê Mộ cắn răng, nói không nên lời.
Đúng vậy, dị năng giả cấp S, ai dám dễ dàng xử trí, hắn ta đương nhiên có làm lơ pháp tắc tư bản. Ngược lại mình...
An Dư không hiểu vì sao quan hệ giữa bọn họ hình như trở nên ác liệt, cậu đặt thuốc mỡ lên trên bàn: “Phần còn lại anh tự bôi đi, tốt nhất nên đến phòng khám khám xem.”
Ánh mắt Lê Mộ bị thương, lời này rõ ràng là đang đuổi người.
Ghen tị và không cam lòng nồng đậm cuồn cuộn trào ra, vòng quanh khiến nội tâm chua xót đến mức sủi bọt. Nhưng mà, nhưng mà Giản Hâm quả thật cường đại, năng lực của hắn ta đủ để bảo vệ An Dư, mà chính là Beta không có dị năng, lại có tư cách gì ghen tị người khác?
Lê Mộ cắn môi nắm chặt thuốc dán, sợ mình sẽ ghen tị đến mức mất khống chế, vẫn nên rời đi.
Anh ta vừa đi, “Buông ra.” An dư mở miệng ra lệnh.
“Thật vô tình, người ta cũng bị thương mà, cậu xem.” Giản Hâm vươn một ngón tay, dùng móng tay rạch một góc nhỏ.
An Dư cũng không cần liếc mắt một cái, nhấc chân giậm một cái, né về phía sau, lúc này An Dư mới thành công thoát khỏi ôm ấp.
“Vì sao không nghe lời?”
“Sợ cậu xong việc thắt lưng mỏi chân đau, mệt mỏi.”
“Cút!”
Giản Hâm cười ha ha: “Được rồi, để bồi thường, có muốn đi cùng tôi đến một chỗ không?”
An Dư quay lưng đi, cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối.