Mang Theo Ký Chủ Đi Lưu Lạc

Chương 61: Khe núi hiểm ác

Trước Sau

break

“Vì sao?”

“Có lẽ vì tiền nhiều quá xài không hết thôi. Nhà tôi chỉ còn lại một mình tôi, nếu không xài sớm muộn gì cũng bị kẻ khác nhòm ngó. Nghĩ cảnh số tiền ấy rơi vào tay họ thôi là thấy buồn nôn rồi!” 

Trần Tư cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, nhưng giọng nói vẫn ẩn ẩn chua xót.

Về nước, việc đầu tiên cô làm chính là đào tận gốc chuyện mình từng bị bắt cóc.

Bố mẹ tuy mất sớm, nhưng vẫn còn những mối quan hệ để lại. Chỉ cần bỏ chút lợi ích ra, rất nhanh cô đã biết sự thật.

Hóa ra, kẻ ra tay lại chính là người thân ruột thịt.

Không chỉ một nhánh, mà cả họ nội lẫn họ ngoại đều cấu kết với nhau. Họ không thể chấp nhận chuyện một cô gái mồ côi lại nắm giữ cả một khối tài sản khổng lồ, trong khi bọn họ chẳng được hưởng chút lợi lộc nào.

Trong mắt họ, chỉ cần cô biến mất, thì của cải ắt sẽ rơi gọn vào tay mình.

Nhưng họ đâu ngờ, ngay cả luật sư giám hộ cũng nổi lòng tham, mượn cớ “tìm kiếm tung tích” mà nhất quyết không công bố tin cô đã mất tích. Bởi nếu công bố, không có di chúc, toàn bộ gia sản sẽ thuộc về đám họ hàng kia.

Thế nên gã im lặng, vừa che giấu nơi ở của cô, vừa âm thầm tẩu tán tài sản.

Bây giờ, tất cả bọn họ đều phải “ăn cơm tù”. Con cháu đời sau thì khỏi nghĩ đến cảnh sống sung sướng, kẻ nào kẻ nấy đều bị ném vào những công việc mà chính cha ông họ từng khinh bỉ, chỉ đủ ăn qua ngày.

Không thể nói là hả dạ hoàn toàn, nhưng ít nhất chừng nào cô còn sống, con cháu họ cũng đừng hòng ngóc đầu lên.

Mai Tường Hoa nhìn Trần Tư, thấy gương mặt thoáng qua một cơn giận, rồi lại nhanh chóng giấu đi, chỉ còn vẻ trầm tư.

Thì ra cô ấy bị bán cũng chỉ vì tiền.

“Thế nào? Cô có cân nhắc không?” Trần Tư gặng hỏi.

“Không tay mình dính máu à?”

“Nếu đó là máu của lũ ác nhân ấy, thì tôi không sợ. Thậm chí, có thể dùng nó để tưới hoa cũng được.”

Mai Tường Hoa nghe mà sững sờ. Ồ? Chị đẹp này cũng máu lửa đấy chứ!

Liếc bản đồ, nhìn những chấm xanh, cô suy tính: nếu có người làm hậu cần, cũng không tệ.

“Được. Thử một giai đoạn trước.”

Trần Tư nở nụ cười, thả người nằm xuống, ánh mắt sáng rỡ như đã thấy trước cả danh sách những việc cần chuẩn bị.

---

Sáng hôm sau, Mai Tường Hoa bị tiếng gào khóc của 884 làm cho tỉnh dậy.

Cô mở đoạn ghi âm tối qua, bật cho nó nghe.

[Hu hu hu… đồ lừa đảo! Đại lừa đảo! Cô quá đáng lắm!] 884 nức nở thảm thiết.

"Cho cậu một bài học thôi. Mỹ nhân là dao, dao nào cũng cứa thịt."

[Hu hu hu…]

"Thế còn muốn “chị gái xinh đẹp” nữa không?"

[Muốn!]

Mai Tường Hoa đang cười hí hửng bỗng nghiêm mặt lại ngay, giận không nói nổi. Đúng là cái đồ ham hố hết thuốc chữa!

Nhưng nghĩ kỹ… Nó không hề lấy lại những thứ bị cô thu về. Là do không thể, hay là không muốn?

Nếu là “không thể”, thì càng tốt. Nếu là “không muốn”, vậy thì về sau không khác nào có một con cừu cho cô tha hồ vặt lông. À không, một cái hệ thống để rút cạn.

Dù thế nào thì cô cũng không lỗ.

---

Mai Tường Hoa ở nhà Trần Tư hơn một năm, tận mắt nhìn cô ấy chuẩn bị đủ mọi thứ.

Quả nhiên, có tiền chưa chắc đã làm được, nhưng có “quan hệ” thì lại khác.

Những kẻ thèm khát tài sản của Trần Tư không phải không có lý do, bởi các mối kênh mà cô ấy nắm giữ thực sự là thứ hiếm có, khó tìm.

Một chiếc SUV cỡ lớn được độ lại cả trong lẫn ngoài: chống lửa, chống đạn, thùng xe có ngăn bí mật, thậm chí trang bị vài món vũ khí mà dân thường không tài nào mua nổi.

Trong thời gian đó, Mai Tường Hoa còn nhờ Trần Tư đưa đi tập bắn ở một trường huấn luyện do cựu binh mở.

Trần Tư cũng không chỉ ngồi chơi cô ấy lao vào rèn thể lực, từ một người mảnh khảnh yếu ớt, nay cơ thể đã có đường nét cơ bắp, sức bật rõ rệt.

Rồi, ngày xuất phát cũng tới.

Mai Tường Hoa hỏi lại lần cuối:

“Chắc chắn không hối hận chứ?”

Trần Tư, làn da rám nắng sau bao ngày tập luyện, đôi mắt kiên định:

“Không hối hận.”

Mai Tường Hoa lên ghế phụ:

“Đi thôi!”

Chiếc xe phóng như bay.

Hành trình của họ không chỉ nhắm tới vùng núi sâu hẻo lánh. Ngay cả giữa chốn phồn hoa đô hội, bọn buôn người cũng nhan nhản.

Với bản đồ trong tay, Mai Tường Hoa nhanh chóng xác định được đâu là ổ nhóm. Chỉ cần chấm đỏ tụ lại, mười phần thì chín phần là ổ tội phạm.

Thời gian thì hai người có thừa, điều tra một chút không mất mát gì.

Nhưng trong suốt quá trình, ngay cả Mai Tường Hoa cũng phải giật mình bởi Trần Tư, cô ấy còn ra tay tàn nhẫn hơn cả mình.

Ban đầu, Mai Tường Hoa chỉ muốn làm cho bọn buôn người “tàn đời” sống nhưng vĩnh viễn là phế nhân, cần người chăm sóc.

Còn Trần Tư thì khác. 

Cô ấy tra cứu tận gốc thông tin về con cháu chúng, rồi tung tin khắp nơi, cả ngoài đời lẫn trên mạng, khiến đời sau của chúng cũng chẳng còn “mặt mũi làm người”.

Mai Tường Hoa nhiều lần nhìn cảnh ấy, không nhịn được mà thở dài với 884:

"Rốt cuộc ai mới là người làm nhiệm vụ ở đây vậy trời?"

---

Đi cùng Trần Tư, Mai Tường Hoa cũng được trải nghiệm thế nào là “tiêu chuẩn nhà giàu”: ăn phải ngon nhất, ở phải sang nhất, đi đâu cũng có người dọn sạch dấu vết.

Trần Tư thậm chí còn chi cả đống tiền thuê hẳn một chuyên gia công nghệ để xử lý camera giám sát. 

Cũng nhờ vậy, cảnh sát chưa bao giờ để mắt đến họ. Trong mắt người ngoài, cả hai chẳng qua chỉ là tiểu thư nhà giàu rong ruổi khắp nơi, thành ra càng khó bị nghi ngờ.

Chuyên gia kia ban đầu nhận việc chỉ vì giá cao, nhưng xem hết các đoạn video Trần Tư gửi, đoán ra hai người đang làm gì, thế là chủ động xin gia nhập. Điều kiện duy nhất: không gặp mặt, không tiết lộ tên thật, chỉ dùng số hiệu.

Vậy là trong nhóm, Mai Tường Hoa thành số 1, Trần Tư là số 2, còn anh ta là số 3.

Có thêm “3” tham gia, cả hai càng vui mừng. Từ đó, ngoài huấn luyện thể chất, họ còn học thêm cả “một môn tin học đặc biệt”.

---

Thời gian trôi.

Tám năm sau.

Vương An chính thức tốt nghiệp. Nhưng thay vì vào bệnh viện, cô thi lấy chứng chỉ riêng, rồi chủ động liên lạc với Trần Tư, nhập đội, trở thành số 4.

Ngay sau đó, Lưu Đạt cũng xuất hiện anh trở thành số 5.

Mai Tường Hoa vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại anh ta. Thế mà tám năm sau, Lưu Đạt lại tìm đến. 

Hoá ra, vợ mất, anh không còn ràng buộc, rồi tình cờ xem tin tức thấy “những người nghĩa hiệp” hỗ trợ cảnh sát phá ổ buôn người. Nghĩ ngợi một hồi, anh liên hệ lại.

Mai Tường Hoa nhớ ngay tới tay lái lụa năm xưa của anh, kể với Trần Tư.

“Được, cho anh ta nhập đội đi.” Trần Tư xắn tay áo, để lộ bắp tay săn chắc. 

“Chứ tôi đâu còn là tiểu thư yếu đuối năm nào nữa. Có chuyện gì, chưa chắc anh ta đấu nổi tôi.”

Ba chữ “tiểu thư yếu đuối” làm Mai Tường Hoa nổi da gà, chỉ biết phun ra một câu:

“Cút.”

Sau đó, “3” toàn diện kiểm tra lý lịch Lưu Đạt. Xác nhận không vấn đề, gặp mặt lại thấy chấm xanh hiển thị, cô mới gật đầu.

Vậy là, đội có thêm một tài xế chuyên nghiệp.

Lái xe mấy chục năm và vài năm đúng là khác biệt một trời một vực. Không còn cảnh ngủ gật rồi bị xóc cho tỉnh, hay kẹt giữa trời mưa trong hố bùn.

Lưu Đạt từ sau khi vợ mất thì càng trầm lặng. Nhưng khi đối diện bọn buôn người, anh chưa từng run tay. Không giết, nhưng cũng để sống nhẹ nhàng.

Vương An thì khác một tay cầm dao mổ, chuẩn từng đường. Đám tội phạm gặp cô đều thành “đoạn tử tuyệt tôn”.

Thế là Trần Tư lại phải thêm một việc: sau mỗi lần ra tay, dặn dò vài câu cho chúng thoi thóp đến khi cảnh sát tới.

Dù sao, còn nhiều thông tin chưa moi được.

---

Cảnh sát tiếp nhận.

Mỗi lần đám tội phạm thấy họ, không khác nào thấy cha mẹ ruột.

“Hu hu hu… cảnh sát ơi cứu mạng!”

“Ở đây có quỷ! Có ác quỷ!!”

Cảnh sát: ...

Trước tiên, họ lập tức đưa bọn này vào viện, chờ an toàn rồi mới lấy lời khai. Nhưng chưa cần hỏi, tội phạm đã nhao nhao nhận tội, còn tự khai thêm cả đường dây trên dưới, bằng chứng đầy đủ.

Chúng chỉ mong được giam vào tù càng sớm càng tốt.

So với cảnh sống dở chết dở kia, tử hình lại còn dễ chịu hơn nhiều.

Cảnh sát: Thật sự là dở khóc dở cười.

Đúng là “ác nhân tự có ác nhân trị”.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc