Trước đây, sau khi được cứu ra ngoài, Trần Tư mở một công ty giúp việc, chuyên thu nhận những người từng cùng cô trốn thoát, vốn không còn nhà để về.
Công ty ấy mang cái tên “Tư Quy” nghĩa là “nơi để trở về”.
Người vào làm ở đây đều có quá khứ giống nhau:
Bị buôn bán.
Bị bỏ rơi vì trọng nam khinh nữ.
Không được coi trọng.
Ở “Tư Quy”, mỗi nhân viên đều được hỗ trợ bởi đội ngũ tâm lý và luật sư riêng, phục vụ hoàn toàn miễn phí cho họ.
Bao người từng bị vùi dập đã ngẩng đầu bước ra từ nơi này, lưng thẳng, ngực ưỡn, bước đi vững vàng, như thể được tái sinh, mở ra một cuộc đời mới.
Rồi dần dần, “Tư Quy” không còn chỉ là một công ty giúp việc trong mắt mọi người nữa. Nó trở thành một nơi cứu rỗi.
Ngay cả Trần Tư cũng không ngờ công ty này lại phát triển đến vậy. Không phải mảng kinh doanh lời lãi nhất, nhưng nó lại là thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất. Nhiều lần, “Tư Quy” còn được nhà nước tuyên dương.
Cầm tấm bằng khen trên tay, Trần Tư vừa ngỡ ngàng, vừa… chột dạ. Sau cơn bối rối, cô chỉ biết giấu kín hơn những việc mình và Mai Tường Hoa đang làm trong bóng tối.
Khụ khụ.
Ban đầu, cô lập “Tư Quy” đơn giản chỉ vì: Mọi người cùng khổ, mình lại có tiền, thì dựng một chỗ để họ có thể nương nhờ. Nhưng thật ra cũng vì ngành này có “tiền” đồ.
Nhưng phải công nhận, cảm giác này thật sự không tệ.
---
Cùng lúc đó, khi Mai Tường Hoa và nhóm 1–5 hoạt động ngày càng rộng, càng nhiều sự thật bị vạch trần, càng nhiều kẻ ác bị trừng phạt. Tội phạm trên toàn quốc vừa run rẩy vừa nghiến răng nghiến lợi.
Má! Bọn nó tra tấn y như ác quỷ, vậy rốt cuộc ai mới là tội phạm đây hả trời?
Các hành vi đen tối của bọn buôn người bị lôi ra ánh sáng, dân chúng vừa sợ, vừa bắt đầu nâng cao cảnh giác.
Ở thế giới này, ý thức chống buôn người vốn không cao như ở thế giới của Mai Tường Hoa. Thế là cả nhóm soạn ra đủ loại thủ đoạn mà bọn buôn người hay dùng, rồi công khai phổ biến, liên tục cập nhật.
Ban đầu chỉ nhắm vào buôn bán người. Nhưng dần dần, bất kỳ việc dơ bẩn nào vốn chỉ sống được trong bóng tối, cả nhóm đều tìm cách lôi ra ánh sáng.
---
Tất nhiên, làm thế thì động chạm không ít lợi ích. Rồi cũng đến ngày, trên chợ ngầm xuất hiện lệnh truy nã đặt thưởng cho từng người.
Khi 3 gửi tấm ảnh “truy nã” vào nhóm, cả đám đều méo mặt.
“Cái gì vậy? Tôi chỉ đáng một triệu thôi á?” Trần Tư gào lên, mặt đầy uất ức: “Xúc phạm người ta vừa thôi chứ! Ít nhất cũng phải mười triệu chứ!”
“Tôi thì ba trăm.” Lưu Đạt nhìn tên mình trên giấy, bên cạnh là dòng chữ: ‘Lão tài xế, giá ba trăm nghìn’.
Không khí trong nhóm: …
Giọng có chút bất mãn, Lưu Đạt gầm gừ:
“Cái gì mà ‘lão tài xế’? Bọn họ nói chuyện kiểu gì vậy hả!”
Vương An vội vàng dỗ:
“Bác Lưu, bác đừng tức giận, bác giờ không được nổi nóng nữa, không tốt cho tim mạch đâu.”
Lưu Đạt trừng mắt:
“Ý cháu là thật ra bác già rồi chứ gì!”
Vương An: “Không phải ý đó.” (Bác ơi, sáu chục tuổi rồi, già hay không già trong lòng còn không tự biết chắc?)
Mai Tường Hoa và Trần Tư liếc nhau, rồi cùng quay đi, che miệng cười lén.
---
Mỗi lần hành động, cả nhóm đều đeo mặt nạ, nên dù tội phạm có thấy mặt cũng không biết danh tính. Vì vậy, lệnh truy nã trên chợ ngầm mới ghi ra mấy cái biệt danh buồn cười:
“Lão tài xế” 300 ngàn.
“Hổ mặt cười cầm dao mổ” 5 triệu.
“Đánh nhau như quỷ” 8 triệu.
Và cuối cùng, “Bồ Tát sống” 1 triệu.
Cái danh “Bồ Tát sống” chính là chỉ Trần Tư. Sau khi Lưu Đạt và Vương An gia nhập, cô còn kiêm luôn việc khuyên bảo nạn nhân sống sót đủ lâu chờ cảnh sát tới. Có lẽ vì vậy mà hình tượng của cô trong mắt nhiều người khá hiền lành? (Thật ra thì hư cấu thôi, ai mà biết được).
Còn Mai Tường Hoa thì được treo giá cao nhất, chẳng phải vì thủ đoạn tàn nhẫn, mà vì võ lực quá mạnh, khó bắt sống.
---
Nhiều năm trôi qua.
Thời gian đã khắc dấu trên từng người.
Họ đều đã già.
Hơn hai mươi năm trước, cả nhóm tiễn biệt Lưu Đạt.
Giờ đây, lại phải tiễn Trần Tư và Vương An.
Tám mươi tuổi, đã là cái tuổi thọ hiếm hoi.
Bao nhiêu chuyện họ cùng nhau trải qua…
Không phải máu mủ, nhưng còn hơn cả gia đình.
Ai cũng trở thành một phần ký ức không thể xoá mờ, ký ức đẹp nhất, rực rỡ nhất đời nhau.
Cùng ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn.
Cùng từng cười đùa dưới bầu trời đầy sao.
Cùng leo lên ngọn núi cao nhất, săn tìm khung cảnh đẹp nhất.
Giờ, ba bà lão nằm trên ghế xích đu, lặng lẽ nhìn hoàng hôn ngoài cửa kính.
Trần Tư run rẩy cất lời:
“Cả đời này, tôi đã làm được từng ấy chuyện, đủ đặc sắc rồi. Không còn tiếc nuối gì nữa.”
Vương An cười giòn:
“Mỗi lần nhớ đến mấy kẻ nguyền rủa tôi ‘sống không quá ba bữa’ là tôi lại muốn cười. Nhìn xem, tôi không chỉ sống lâu, mà còn sống rực rỡ nữa cơ! Ha ha ha…”
Mai Tường Hoa liếc sang, bật cười:
“Bớt cười đi, rơi mất răng giả bây giờ.”
Vương An hốt hoảng đưa tay che miệng, may mà hàm răng giả vẫn còn nguyên. Bị trêu, bà tức tối:
“Đồ lừa đảo, con cún nhỏ! Chính cô mới là răng rụng hết đó!”
Mai Tường Hoa cười toe, khoe hàm răng trắng bóng:
“Nhìn này, một chiếc cũng không thiếu nhé, sáng loáng chưa?”
Kết quả là lập tức bị hai bà còn lại ném gối ôm túi bụi.
Mai Tường Hoa giơ tay ôm trọn cả hai cái gối, nhăn nhở:
“Cảm ơn nha, đúng lúc tôi còn thiếu gối ôm.”
Nhưng trong lòng, một tảng đá nặng nề đè xuống…
---
Trước hai ngôi mộ, Mai Tường Hoa đặt xuống loài hoa họ yêu thích nhất. Cô đứng lặng hồi lâu, không nói một lời.
Rất lâu sau, cô tháo bỏ thiết bị nguỵ trang, trả lại gương mặt trẻ trung như thuở mới đặt chân vào thế giới nhiệm vụ này.
“884… Nhận nhiệm vụ tiếp theo đi.”