Cô gái ngồi bên trái mở lời thăm dò:
“Em nó tên gì thế ạ? Dễ thương quá.”
Không phải nịnh bừa đâu, chỉ nhìn ngoại hình thôi, 884 đúng là rất hút mắt.
[Tôi là 884! Vĩ đại oai phong lẫm liệt!]
Mai Tường Hoa coi như không nghe thấy tiếng réo trong đầu, mặt lạnh đáp gọn:
“Tiểu Bát.”
[Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn cụng ly với cô ấy!] 884 nhảy nhót hò hét.
Mai Tường Hoa rót một ly nước trái cây, giơ lên cụng với cô gái kia:
“Nào, dzô một cái.”
Đối phương: … Nụ cười sắp gượng không nổi nữa.
[Một cọc! Tôi muốn thưởng cho cô ấy một cọc!]
Đặt ly xuống, Mai Tường Hoa mặt tỉnh rụi, rút từ túi xách ra nguyên một cọc tiền, ném thẳng vào lòng đối phương:
“Tiền tip.”
?
!
Cả phòng nổ tung.
“Trời ơi, mắt của Tiểu Bát đẹp quá!”
“Ừ đúng đó, nhìn vừa sáng vừa lanh lợi.”
“Bộ lông trắng mượt ghê, muốn sờ thử ghê luôn~”
[Ha ha ha ha! Đúng vậy! Đôi mắt của bản đại nhân 884 chính là dùng vật liệu sáng nhất, xịn nhất chế tạo đó!]
[Tất nhiên rồi, tôi là vĩ đại vô song mà!]
[Ngay cả thân thể này cũng do Chủ Thần chọn chất liệu cao cấp nhất, dựa theo thẩm mỹ loài người mà làm ra đấy nhé!]
Mai Tường Hoa im lặng, cầm ly nước trái cây, lẳng lặng uống từng ngụm. Cô chọn lọc vài câu khoe khoang của 884 dịch lại cho mấy cô gái, để họ phụ họa thêm lời khen.
Trên đùi họ, từng cọc từng cọc tiền tăng lên trông thấy.
Còn bên trai đẹp thì khỏi nói. 884 không thèm nghe lời tâng bốc, mỗi người phát chút tiền rồi đuổi hết.
Mai Tường Hoa cũng không thiết chơi đùa, liền làm theo ý nó, đổi hết sang mười cô gái “dịu dàng”.
Dịu dàng thật hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất họ biết nói lời ngọt ngào, giọng lại nhỏ nhẹ. Dần dà, không chỉ 884 hớn hở, ngay cả Mai Tường Hoa cũng suýt ngẩn ngơ nghe theo.
Đêm vừa chạm 12 giờ, lúc thành phố tiệc tùng mới bắt đầu, thì trong phòng lại trái ngược: hai chục cô gái đều gục sạch.
Ngay cả 884 cũng lờ đờ, mắt mơ màng.
Rượu còn cả đống, nhưng cô không nghĩ tới chuyện một hệ thống cũng có thể say.
Ý nghĩ lóe lên: Có nên tháo quách nó ra, xem trong thân thể kia là mạch máu hay mớ dây điện?
884 mơ màng run lên, híp mắt hỏi:
[Lạnh quá… đổi mùa rồi sao?]
Mai Tường Hoa cạn lời, quay mặt đi không muốn đáp, nhưng rồi vẫn phải mở miệng:
"Hôm nay chơi vui chứ?"
[Vui!] 884 lập tức phấn khích, nhưng giọng vẫn ngái ngủ.
Mai Tường Hoa liếc vào vùng mờ mịt trong không gian hệ thống, nhướng mày:
"Tôi cho cậu chơi hết trò hay rồi. Giờ cậu có gì hay thì lấy ra tặng tôi đi."
884 “ưm” một tiếng, líu ríu đáp:
[Có chứ… Tôi cũng có thứ tốt dành cho cô.]
Trong không gian hệ thống, mảng sương mù dần tan, lộ ra những thứ vốn bị che giấu.
"Tất cả đều cho tôi sao?" Mai Tường Hoa không quên mở ghi âm, cẩn thận lưu lại.
Cặp mắt máy của 884 đảo loạn mấy vòng, ngập ngừng một lúc lâu mới chịu thốt ra:
[Đều… đều cho cô hết…]
Mai Tường Hoa nhếch môi cười, không khách sáo gì, gom sạch về không gian của mình luôn, không thèm kiểm tra.
Để nó khỏi có cơ hội hối hận!
Xong xuôi, cô chẳng buồn để ý tới 884 nữa, đứng dậy phủi tay, vác túi xách, nghênh ngang bỏ đi.
Tiền rượu với chi phí bao phòng đã trả hết rồi, chỉ cần quay gót là xong.
Mai Tường Hoa vừa đi ra thang máy vừa ngân nga, cúi đầu nghịch điện thoại, lâu lâu lại bật cười “hê hê” như vừa nhặt được bảo bối.
“Ơ?”
Cô còn chưa hiểu chuyện gì, thì trên cánh tay bỗng có một đôi bàn tay khác ôm lấy. Phản xạ đầu tiên của Mai Tường Hoa là siết khống chế, nhưng nhận ra tay kia trắng trẻo mịn màng, không giống đàn ông, cô khựng lại. Ngẩng đầu lên là Trần Tư!
“Chị sao lại ở đây?” Mai Tường Hoa ngạc nhiên.
Trong mắt Trần Tư thoáng qua đủ thứ cảm xúc: vừa mừng rỡ, lại ẩn ẩn tủi thân. Nhưng nhìn chung, niềm vui vẫn lấn át.
“Tôi gọi cho cô bao lần nhưng không liên lạc được.” Giọng cô nàng pha chút ấm ức.
“À?” Mai Tường Hoa sửng sốt, mở danh bạ lật tìm. “Đâu có số lạ nào gọi đến đâu?”
Trần Tư rút điện thoại, chìa cho cô xem nhật ký cuộc gọi.
Hơn một trăm lần gọi nhỡ tất cả đều “không kết nối”.
Mai Tường Hoa im lặng, mở phần cài đặt cuộc gọi. Quả nhiên, cô đã bật chế độ từ chối tất cả số ngoài danh bạ.
“Xin lỗi, tôi quên mất vụ này.” Cô áy náy rồi hỏi: “Nhưng chị tại sao lại ở đây?”
Trần Tư không trả lời thẳng, chỉ nhẹ giọng:
“Về nhà tôi ngồi chơi nhé?”
Mai Tường Hoa gật đầu. Cả hai xuống bãi đỗ xe ngầm.
Xe lăn bánh không lâu, đã đến căn hộ cao tầng bên bờ sông. Căn penthouse rộng thênh thang, view toàn cảnh sông lấp lánh ánh đêm.
Ồ, ra là một “chị gái nhà giàu” chính hiệu.
Cả hai cùng nằm thoải mái trên sofa giường.
Không ai nói gì thêm.
Mai Tường Hoa vừa trải qua một trận “tiệc rượu giả vờ”, cũng chẳng buồn mở lời.
Đến khi cô sắp lim dim, Trần Tư mới khe khẽ nói:
“Dạo này tôi đọc nhiều tin về mấy vụ giải cứu buôn người, có phải liên quan tới cô không?”
Mai Tường Hoa khẽ gật. Với Trần Tư, cô không có gì cần che giấu.
“Vụ ở thôn Thạch Nhai… tôi có theo dõi kết quả xử án. Cảm ơn cô.”
Những kẻ đàn ông ác độc thì bị tử hình, kẻ nhẹ hơn thì ngồi tù dài hạn, nhưng trên thân đều có thương tích rành rành không khác nào thay dân làng xả hận.
Còn lũ phụ nữ và trẻ con trong thôn, mất đi chỗ dựa vốn có, kết cục ra sao ai cũng đoán được. Cuộc sống “không bằng chết” ấy, thậm chí còn khiến người ta hả dạ hơn cả việc tống giam.
“Sau này cô vẫn sẽ tiếp tục làm việc đó chứ?” Trần Tư nghiêng người đối diện, ánh mắt nghiêm túc. “Tôi muốn tham gia cùng cô.”
Mai Tường Hoa xoay đầu nhìn thẳng cô ấy, nói thẳng:
“Thể chất của chị không ổn. Theo tôi chỉ thành gánh nặng thôi.”
Một câu thật lòng, nhưng dễ làm tổn thương.
Trần Tư cắn môi:
“Nhưng tôi có tiền. Cũng có kênh mua được nhiều thiết bị ngoài thị trường không thể có. Tôi không nhất thiết phải cùng cô mạo hiểm. Chỉ cần làm hậu cần, tiếp ứng từ xa thôi cũng được.”
Mai Tường Hoa trầm ngâm.
“Rất nguy hiểm.”
“Không sao.” Trần Tư lắc đầu, kiên quyết. “Nói thật nhé, kể cả không đi với cô, tôi cũng sẽ tự mình làm việc này.”