Mang Theo Ký Chủ Đi Lưu Lạc

Chương 59: Khe núi hiểm ác

Trước Sau

break

Mai Tường Hoa đi trong rừng núi, tâm trạng thoải mái.

Cô vừa mới “giải quyết” xong một thôn làng có dính líu đến buôn người. Bất kể là đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, chỉ cần từng tham gia, cô đều xử lý giống nhau: đánh gãy chân, bẻ quặt tay, đập vỡ răng, treo lên cây. Sau đó gọi điện báo cảnh sát, để họ đến “giải cứu”.

Thực ra, loại chuyện buôn người này thường cả thôn cùng tham gia, người nọ che giấu cho người kia. Những ai nhìn không thuận mắt thì từ lâu đã bỏ đi biệt xứ, nên chuyện “liên lụy người vô tội” gần như không xảy ra.

Phía cảnh sát sau khi nhận được cuộc gọi nặc danh thì vừa đau đầu vừa sung sướng. KPI chống buôn người của mười năm tới, e là năm nay làm xong cả rồi.

Chỉ có điều, người báo án cực kỳ cẩn thận: số điện thoại ảo, giọng nói biến âm, tín hiệu chớp tắt rồi biến mất. Đến cả kỹ thuật viên giỏi nhất cũng không lần ra được.

Mai Tường Hoa dùng lựu đạn mini nổ sập không ít thôn làng, cô phát hiện: càng vùng sâu hẻo lánh, tình trạng buôn người càng nghiêm trọng. Người mua thì dễ tìm nhưng người bán thì khó.

Thế nên, gặp nhà nào từng mua người, cô sẽ đánh gãy tay chân hết, bỏ mặc tự sinh tự diệt. Nạn nhân thì đưa ra phạm vi quản lý của cảnh sát, rồi biến mất ngay, chuyện sau đó mặc kệ.

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ.

Những nạn nhân đã hoàn toàn bị “tẩy não”, mất ý chí phản kháng, cô sẽ không ra tay. Trước kia, chính cô từng bị một người như thế “đâm sau lưng”. May mà số đó không nhiều.

Rời núi, Mai Tường Hoa lập tức bắt xe đi thẳng vào một thành phố phồn hoa.

Đầu tiên, cô lôi trong không gian mấy món cổ vật, trang sức đi đổi được 5 triệu. Sau đó rút luôn 2 triệu tiền mặt, bỏ vào một chiếc túi xách đen bóng, rồi thẳng tiến đến “Thiên Đường Tiêu Kim” tụ điểm ăn chơi số một ở đây.

Cả người cô lúc này bực dọc không chịu nổi. Không phải vì tiền, mà vì 884.

Ngày nào nó cũng nhai đi nhai lại một câu: [Chừng nào mới dẫn tôi đi gặp chị gái xinh đẹp?]

Đến mức cô làm việc lớn cũng không yên.

[Ký chủ, cô đang chửi tôi trong lòng đúng không?] 

884 lập tức chất vấn. [Rõ ràng chính cô hứa với tôi, vậy mà cứ lần lừa mãi!]

Mai Tường Hoa cố nặn ra một nụ cười:

"Sao lại thế được, tôi đang đưa cậu đi đây còn gì!"

Thật ra cô cũng mê ngắm trai xinh gái đẹp, nhưng cái kiểu bị thúc ép thế này thì cực kỳ khó chịu.

Bước vào “Thiên Đường Tiêu Kim”, ngay lập tức có quản lý đại sảnh tiến tới.

Theo ký ức của Tiêu Hiểu Yến, nơi này là chỗ ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố. Bình thường quản lý không đời nào ra mặt tiếp khách. Nhưng vì đây là giờ mở cửa đầu ngày, nhân viên còn đang chia việc mà cô lại là vị khách đầu tiên.

Vấn đề là… ngoại hình của Mai Tường Hoa nhìn không có vẻ gì là “khách tiêu tiền lớn”: quần áo tầm thường, tóc khô xơ vàng ngọn, diện mạo không hề toát lên vẻ giàu có. Thậm chí trông giống kiểu người đến gây chuyện hơn là khách sang.

Chỉ có một thứ khiến người ta dè chừng: khí chất lạnh lẽo sắc bén.

Hơn nữa, trong tay cô xách một chiếc túi xách đen, không ai biết trong đó là gì. Quản lý ngay lập tức bật “chuông cảnh báo” trong đầu, liền ra hiệu cho nhân viên tản đi, rồi tự mình bước lại.

“Xin chào, tiểu thư. Cô có đặt trước không?”

Giọng nói khách sáo, nhưng ý ngầm rõ ràng: Nếu không đặt, lát nữa hết phòng, chúng tôi sẽ khéo léo mời cô đi.

Mai Tường Hoa chớp mắt, lập tức hiểu rõ sự từ chối ẩn trong câu nói.

Trường hợp này, cô từng gặp không ít. Thường thì, sẽ chỉ có hai kiểu phản ứng…

Một là, người ta coi thường, nghĩ cô không đủ tư cách bước chân vào đây.

Hai là, bóng gió nhắc nhở: “Nơi này chơi bời quá dữ, không phải chỗ cho người thường.”

Trong đầu, 884 vẫn không ngừng giục giã.

Mai Tường Hoa kéo khóa túi xách đen, lộ ra bên trong toàn là những cọc tiền mặt đỏ rực. Cô tiện tay rút một cọc, đặt thẳng vào tay quản lý:

“Cho tôi một phòng thật rộng.”

Không rộng sao đủ chỗ cho cả đống người chơi?

Quản lý đại sảnh sững sờ, nhìn chằm chằm cọc tiền, rồi lại liếc sang chiếc túi xách còn đang mở hé, lòng chỉ còn một ý nghĩ: Tối nay Thần Tài Giá Đáo rồi!

“Xin mời tiểu thư đi lối này.” Ngay lập tức, anh ta cúi người, ra dáng cung kính dẫn đường.

Phòng được đưa tới cực kỳ rộng, ước chừng chứa được cả năm chục người.

“Cô xem thế này được không? Có cần gì thêm không?” Giọng quản lý đầy nịnh nọt.

Tiền mặt cầm đến tận tay thế này, đối phương chính là Thượng Đế! Mục tiêu tối nay: moi sạch cái túi xách kia!

Mai Tường Hoa liếc qua. 

Trong phòng có sẵn rượu, toàn loại không rẻ. Nhưng rõ ràng chỗ này chưa đủ cho số người như thế.

Cô hất cằm chỉ vào bàn rượu: “Cứ loại này, mang thêm vài set nữa.”

Nói xong, cô quăng mình xuống sofa, chân gác lên bàn, hờ hững hỏi:

“Có trai đẹp không… à, cả gái xinh nữa?”

Quản lý khựng lại, nghiêm mặt: “Chúng tôi là cơ sở giải trí hợp pháp.”

Mai Tường Hoa nhíu mày: “Không có hả? Thế thì tôi đi đây, phí công quá.”

Nói rồi cô cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy.

“Khụ khụ…” Quản lý lập tức ho nhẹ, cuối cùng cũng hiểu ra. Vị khách này chỉ muốn gọi trai gái xinh đẹp đến góp vui, chứ không phải đòi mấy trò phạm pháp.

“Cô muốn kiểu nào?” Lúc này, nếu được, anh ta còn muốn nhảy lên làm “gói hàng” luôn cho rồi. Cọc tiền kia quá chói mắt!

"Kiểu nào đây?" Trong đầu, Mai Tường Hoa lại hỏi 884.

[Phải dịu dàng! Thật dịu dàng cơ!] 884 ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh.

Khóe miệng cô co giật. 

Rõ ràng là mình đau răng, mà phải chiều nó.

“Được rồi, gọi mấy người vừa đẹp vừa dịu dàng…”

[Mười người!] 884 hô to, giọng hùng hồn.

Mai Tường Hoa bật ra: “Mỗi loại, mười người.”

Quản lý giật giật khóe miệng. “Xin cô chờ một lát.” 

Rồi nhanh chóng lui ra, đóng cửa lại.

Cô ngồi đó, gương mặt đen thui. 

Không phải vì gì khác, mà vì ánh mắt của quản lý lúc nãy kiểu ánh mắt “đây chắc chắn là con nhà giàu thần kinh”… thật đúng là mất mặt!

[Ký chủ, mau mau mau, lấy standee của tôi ra!] 884 kích động hét lên.

Bất đắc dĩ, Mai Tường Hoa lấy từ túi ra ba cái standee 884 cao nửa mét, đặt ngay ngắn trên bàn trà.

Rất nhanh, cửa phòng bật mở. Rượu mang lên, theo sau là mười trai đẹp, mười gái xinh.

Bọn họ vừa bước vào đều ngẩn người. 

Quản lý nói có khách VIP, phải tiếp đãi thật tốt. Nhưng trước mắt chỉ là một cô gái trẻ, lại chẳng tỏ vẻ hứng thú gì với bọn họ. Kỳ quái hơn là… trên bàn còn đặt mấy cái standee kỳ lạ.

Dù vậy, tiền thì nhiều thật. Ai nấy mắt lóe sáng, ngồi xuống hai bên cạnh cô. Người lanh lợi thì lập tức rót rượu, kính ly.

Mai Tường Hoa giơ ly: “Nào, cùng uống một chén.”

Mọi người hùa theo, nói vài câu nịnh nọt rồi cạn sạch.

Đặt ly xuống, cô nhăn răng nhức nhối, đưa tay chỉ thẳng vào mấy cái standee:

“Ca tụng nó một câu đi.”

Không khí cứng đờ. 

Hai mươi con người, kể cả người lanh nhất, đều đơ ra không biết nói gì.

Mai Tường Hoa thì xấu hổ muốn độn thổ xuống đất, ngón chân sắp khoét được cả một cái “thành phố ngầm”.

Trong khi đó, 884 thì phấn khích đến hét trong đầu:

[Nhiều quá! Nhiều chị gái quá! Ha ha ha ha ha…]

Mai Tường Hoa lấy điện thoại, giả vờ úp xuống bàn như đang nghe cuộc gọi,

nhét tai nghe vào. Thực chất là để… che bớt độ quê.

Phải rồi, tất cả những trò này… đều do người trong điện thoại bảo tôi làm đó!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc