“Bảo bối, mẫu thân sao có thể trách con được chứ? Hai lạng bạc có đủ không? Nếu không đủ thì số bạc này con cứ giữ cả đi? Con khó khăn lắm mới khỏe lại, dĩ nhiên phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, muốn mua gì cứ mua!
Cha mẹ không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có sức khỏe thôi, ngày nào cũng lên núi đào dược liệu cũng được.”
Vân Yên đương nhiên không nhận hai mươi lạng bạc đó, trong không gian của nàng vẫn còn mấy chục lạng bạc!
Lần này nàng không đổi điểm ra bạc mà chọn giữ lại để mua vật tư.
Sau đó, nàng lại lấy ra năm cân gạo tẻ, năm cân bột mì, năm cân thịt ba chỉ.
“Mẫu thân, cái này cũng là lão gia gia cho, còn một nửa con chưa lấy ra, đợi khi nào ca ca về sẽ lấy. Mẫu thân không phải nói muốn đưa con về nhà ngoại tổ mẫu chơi sao? Chỗ này để dành mang đến làm quà cho ngoại tổ mẫu.”
Tuy không thể đi đâu xa, nhưng chỉ cần được ra ngoài, đi đâu cũng được.
Đối với nhà ngoại của Tiền thị, nhà ngoại tổ mẫu của mình, Vân Yên vẫn rất mong chờ.
“Ôi tướng công, Bảo bối nhà ta thật hiếu thảo, còn chưa gặp ngoại tổ mẫu mà đã chuẩn bị quà cho bà rồi cơ à? Nếu Bảo bối đã muốn về nhà ngoại tổ mẫu như vậy, thì vài ngày nữa đợi con khỏe hẳn, chúng ta sẽ cùng về nhà ngoại tổ mẫu con.”
Chỉ là nhiều thịt như vậy, e là để lâu sẽ hỏng mất!
Vân Yên nhìn ra sự khó xử của mẫu thân mình, “vèo” một tiếng lại cất đồ vật trở về.
“Vậy đợi lúc nào chúng ta về nhà ngoại tổ mẫu thì lấy ra sau cũng được, để tránh tổ mẫu nhìn thấy lại tức giận.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều dành cho Vân Yên một ánh mắt tán thưởng.
“Đi thôi, phụ thân bế con ra sân dưới gốc cây hóng mát!”
Sân nhà họ Vân khá rộng, trong sân có trồng một cây tỳ bà rất lớn.
Mùa hè ngồi dưới gốc cây, vừa vặn có thể hóng mát.
Vân Yên lập tức dang hai tay, chờ phụ thân bế mình.
Khi ra khỏi cửa, cảm nhận được ánh nắng chói chang, nàng bất giác đưa tay lên che mắt.
Rồi lại lập tức hạ tay xuống, nheo mắt tận hưởng sự trong lành của thiên nhiên.
Nàng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được đắm mình trong ánh nắng như thế này.
“Phụ thân, được sống thật tốt... Ánh nắng cũng thật đẹp...”
Vân Thịnh Trạch cười xoa đầu nàng, che đi ánh nắng chói mắt cho nàng, rồi bế nàng đi về phía gốc cây tỳ bà.
Khi đến dưới gốc cây, hai cha con mới phát hiện, dưới cây đã có một người.
Là Vân Châu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vân Châu, đồng tử của Vân Yên co rút lại.
Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, nàng vẫn chìm đắm trong sự yêu thương của cha mẹ, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.
Trong mười ngày hôn mê ấy, nàng không phải chỉ nằm bất động mười ngày.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Vân Yên phát hiện mình đang ở trong một không gian kín, toàn bộ không gian ngoài một chiếc bàn án và một cuốn sách ra thì không có gì cả.
Nàng lập tức liên lạc với Cùi Bắp, nhưng Cùi Bắp không nói gì, chỉ bảo nàng tự đi tìm câu trả lời.
Khi nàng ngồi xuống, kiên nhẫn lật xem cuốn sách đó, mới phát hiện đó không phải là một cuốn sách bình thường.
Mà là một cuốn tiểu thuyết dài hơn năm triệu chữ!
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết không phải ai khác, chính là cô bé nhà nông với cái đầu quấn băng gạc trước mặt – Vân Châu.
Một cuốn sách dài hơn năm triệu chữ, đều kể về việc ả ta đã làm thế nào thông qua vận may cá chép của mình, từng bước từ một cô gái nhà nông trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Thật trớ trêu, Vân Yên lại xuyên vào vai vật hy sinh làm nền cho nữ chính, một kẻ bia đỡ đạn oan uổng!
Cả gia đình nhị phòng của họ chỉ là những viên đá lót đường cho Vân Châu mà thôi.
Dù Vân Châu là nữ chính, mang trên mình hào quang nhân vật chính, lại còn có vận may cá chép hư vô mờ mịt kia.
Nhưng chỉ với thân phận một cô gái nhà nông, ả ta không đủ sức để vượt qua những tiểu thư khuê các được gia tộc bồi dưỡng chuyên nghiệp, để ngồi lên vị trí hoàng hậu một người dưới vạn người trên.
Ả ta hoàn toàn xem Vân Yên như một bàn đạp mới có thể leo lên được vị trí đó.
Quan trọng hơn là, nữ chính này là người trùng sinh!
Nếu không thì làm sao ả có thể biết trước mọi chuyện, sớm sắp đặt cho mình một thân phận như vậy, mượn sự tiện lợi từ thân phận của Vân Yên?
Thật trùng hợp, Vân Yên lại tỉnh lại đúng vào thời điểm nữ chính trùng sinh.
Đúng vậy, Vân Châu trước mắt đã không còn là Vân Châu của ngày xưa, mà là Vân Châu trùng sinh trở về.
Trong sách tuy chỉ có vài chương ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Vân Yên hiểu được kiếp trước của Vân Châu.
Kiếp trước của ả thực ra không hề tệ.
Vân Châu là nữ chính, dung mạo tất nhiên không kém.
Lại nhờ có vận may cá chép, vào năm cập kê, cuối cùng cũng được như ý nguyện đính một hôn sự tốt.
Ả gả cho một cử nhân.
Năm thứ hai sau khi thành hôn, vị cử nhân đó liền đỗ đạt, một bước trở thành tiến sĩ.
Tuy không phải tam giáp đầu, nhưng thứ hạng cũng không thấp, sau một hồi vận động, người đó đã thuận lợi ở lại kinh thành.
Vân Châu đương nhiên cũng thuận lý thành chương theo vào kinh.