Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 47: Hệ thống nâng cấp

Trước Sau

break

“Phụ thân, lão gia gia nói, chỉ cần là dược liệu thì ông đều thu mua hết, phụ thân mau lấy ra cho con, con sẽ đưa cho lão gia gia ngay.”

Tiếp đó, giọng nói của hệ thống vang lên không ngớt trong đầu Vân Yên.

[Đing! Phát hiện ba cân bồ công anh hoang dã thuần tự nhiên, hệ thống đã thu mua, trị giá bốn mươi lăm điểm.]

[Đing! Phát hiện bốn mươi ba cân tam thất hoang dã thuần tự nhiên, hệ thống đã thu mua, trị giá một nghìn hai trăm chín mươi điểm.]

[Đing! Phát hiện ba cân rau cần nước hoang dã thuần tự nhiên, hệ thống đã thu mua...]

[Đing! Phát hiện mười hai đóa nấm phỉ hoang dã...]

[Đing! Phát hiện một cân ba lạng câu kỷ tử hoang dã...]

...

[Đing! Phát hiện một cân sáu lạng thiên ma hoang dã, hệ thống đã thu mua, trị giá một trăm ba mươi sáu điểm.]

Mãi cho đến khi tất cả dược liệu được hệ thống thu mua hết, Vân Yên mới thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu thấy nhiều dược liệu như vậy, nàng cũng không có cảm giác gì nhiều, không ngờ đây cũng là một công việc tốn sức!

Đôi tay gầy gò như que củi của nàng đã mỏi đến mức sắp không nhấc lên nổi.

Chưa kịp để Vân Yên kiểm tra số dư điểm, âm báo của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Lần này là một niềm vui bất ngờ!

[Đing! Chúc mừng Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn một, thực hiện ba mươi lần giao dịch với hệ thống. Hệ thống đã nâng cấp thành công lên cấp một, gói quà nâng cấp đã được gửi, có muốn mở không?]

“Mở! Mở! Mau mở ra!”

[Đing! Gói quà đã được mở. Chúc mừng Ký chủ nhận được không gian lưu trữ mười mét vuông, một nghìn điểm, mười lọ dịch dinh dưỡng sơ cấp, năm mươi lạng bạc, mười cân gạo tẻ, mười cân gạo kê, mười cân bột mì, mười cân thịt ba chỉ. Phần thưởng đã được gửi vào không gian lưu trữ, mời Ký chủ kiểm tra.]

[Đing! Số dư điểm đã được làm mới, số dư hiện tại là hai nghìn sáu trăm bốn mươi tám điểm.]

[Mong Ký chủ tiếp tục nỗ lực, cố gắng sớm hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo, sớm ngày nâng cấp lên cấp hai. Cùi Bắp sắp phải vào trạng thái ngủ đông một thời gian rồi, Ký chủ phải chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé.]

Vân Yên nghe mà ngây cả người.

Từ khi liên kết với hệ thống hai năm nay, thực ra nàng không hiểu rõ về hắn lắm.

Chủ yếu là vì luôn bị giới hạn trong căn phòng nhỏ bé này, nàng hoàn toàn không có cách nào tiến hành giao dịch.

Đương nhiên, nàng cũng không biết rằng hệ thống có thể nâng cấp.

“Cùi Bắp, khoan đã! Hệ thống có thể nâng cấp sao? Có gì khác so với trước đây không? Ngươi phải ngủ đông bao lâu? Ta vẫn có thể sử dụng hệ thống và không gian bình thường chứ?”

[Đúng vậy, Cùi Bắp là một hệ thống có thể nâng cấp đó. Cấp cao nhất là cấp mười. Khi hệ thống nâng cấp, các loại hàng hóa trong cửa hàng sẽ nhiều hơn, rất nhiều mặt hàng sẽ được mở khóa quyền hạn đó. Còn về việc Cùi Bắp phải ngủ đông bao lâu, chính Cùi Bắp cũng không biết nữa, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc Ký chủ sử dụng không gian đâu.]

Vân Yên còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rè rè của dòng điện, rồi Cùi Bắp hoàn toàn không có phản ứng nữa.

Hắn đã ngủ đông rồi.

Vân Yên lại kiểm tra cửa hàng hệ thống, lúc này mới phát hiện ra ý nghĩa của việc “mở khóa quyền hạn” mà Cùi Bắp đã nói.

Trước đây vì không có điểm, đương nhiên nàng sẽ không để ý đến những thứ đắt đỏ, cũng không nhận ra rằng có rất nhiều thứ mình không thể mua được.

Thứ duy nhất nàng có thể mua, ngoài viên giải độc và dịch dinh dưỡng cấp thấp ra, chỉ còn lại một số vật tư sinh hoạt cơ bản.

Ví dụ như đồ ăn, quần áo...

Bây giờ hệ thống đã nâng cấp lên cấp một, cửa hàng lại mở thêm dịch dinh dưỡng sơ cấp, mỹ phu đan, nhuận phát đan...

Về cơ bản là một số loại đan dược có tác dụng cải thiện cơ thể.

Trong số đó, nổi bật nhất và cũng đặc biệt nhất, có lẽ là Đại Lực Đan sơ cấp trị giá một trăm tám mươi tám điểm.

Uống viên đan này, trong vòng một canh giờ có thể khỏe như trâu, có thể tay không đánh chết một con lợn rừng nặng dưới ba trăm cân.

Kiểm tra xong vật tư trong không gian lưu trữ, Vân Yên mới từ từ mở mắt ra.

Từ đầu đến cuối, vợ chồng Tiền thị và Vân Thịnh Trạch đều không lên tiếng, cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

Họ biết con gái mình đang giao tiếp với “thần tiên”, không thể dễ dàng làm phiền được.

Vân Yên lấy ra hai mươi lạng bạc từ không gian, đưa cho Tiền thị.

“Mẫu thân, đây là tiền công lão gia gia cho, ông bảo chúng ta phải tiếp tục cố gắng hơn nữa. Con đã lén giữ lại hai lạng, để dành lúc có người bán hàng rong đến thì mua kẹo ăn, mua dây buộc tóc. Mẫu thân, mẫu thân không trách con chứ?”

Nàng dĩ nhiên biết mẫu thân mình sẽ không trách, chỉ là muốn tìm một lý do hợp lý để sau này tiêu tiền mà thôi.

Để tránh sau này nàng đột nhiên muốn mua thứ gì đó lại phải nói dối để lấp liếm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc