Nhưng quan kinh thành đâu phải dễ làm như vậy?
Ở kinh thành, nơi mà vơ một nắm cũng được cả rổ quan, muốn thăng tiến đâu phải chuyện dễ?
Ấy vậy mà Vân Châu lại cho rằng mình có vận may cá chép, không nên sống một cuộc đời hèn mọn như vậy, bèn bắt đầu kén cá chọn canh với chồng.
Thế là, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt.
Chỉ tiếc cho nam nhân đó, vốn dĩ có một tương lai tốt đẹp, lại bị ả ta gây sự làm cho liên tiếp phạm lỗi, cuối cùng bị giáng chức đến một nơi khỉ ho cò gáy làm tri huyện.
Vân Châu dứt khoát hờn dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Cũng sau khi về nhà mẹ đẻ, ả mới nghe được chuyện của nhị phòng.
Hóa ra người đường muội chết yểu của ả lại không phải con ruột nhà họ Vân, mà là con gái duy nhất của một vị vương gia khác họ với Thánh Thượng đương triều.
Từ đó, tâm lý của Vân Châu bắt đầu méo mó, liên tiếp mơ mộng.
Trong mơ, ả ảo tưởng mình mới là con gái ruột của Vương gia.
Ả cứ thế đột tử trong giấc mộng đẹp, để rồi khi tỉnh lại đã quay về năm mười tuổi.
Thế là, ả bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình, giả vờ làm một người tỷ tỷ dịu dàng để tiếp cận Vân Yên, hòng lôi kéo quan hệ với nàng.
Trong sách, Vân Yên quả thật đã bị ả mê hoặc, thật sự coi ả như một người tỷ tỷ tri kỷ.
Sau khi Vân Yên trúng độc sâu vào phế phủ mà qua đời, Vân Châu đã trực tiếp tìm cách giải quyết ba người nhị phòng xem thường mình.
Sau đó, khi người của Vương phủ đến, ả đã mượn gió bẻ măng, thuận lợi trở thành con gái nuôi của Vương gia.
Nếu Vân Châu chỉ muốn mượn gió bẻ măng, Vân Yên thực ra cũng sẽ không làm gì.
Nàng đối với chuyện nhận lại người thân không hề có hứng thú.
Kiếp này có phụ thân, mẫu thân và ca ca, Vân Yên đã rất mãn nguyện rồi.
Những người thân về mặt huyết thống chưa từng gặp mặt kia, đối với Vân Yên mà nói chẳng là gì cả.
Thế nhưng ả Vân Châu lại nảy sinh ý định hại người, hơn nữa còn hại chính người thân thiết nhất của mình.
Vân Yên bây giờ sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Lúc này Vân Châu vừa mới trùng sinh, đương nhiên vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch cho tương lai.
Tất nhiên, lúc này nhìn thấy Vân Yên ốm yếu, ả cũng sẽ không cố ý đến lấy lòng nàng.
Vừa hay, Vân Yên cũng không muốn để ý đến ả.
Vân Thịnh Trạch thấy Vân Châu ở đây, bất giác nhíu mày.
Ông từ đầu đến cuối đều cảm thấy thứ của nợ của đại phòng này không phải là thứ tốt đẹp gì!
“Bảo bối, ở đây không khí không tốt lắm, phụ thân bế con ra đầu thôn hóng mát có được không?”
Có một thứ xúi quẩy chướng mắt ở đây, ông lúc nào cũng cảm thấy không khí không trong lành, không tốt cho việc dưỡng bệnh của nữ nhi cưng.
Vân Yên lắc đầu.
“Phụ thân, cứ ở đây đi! Phụ thân trải cho con một cái chiếu, con nằm ở đó là được rồi.”
Nàng chỉ vào một chỗ cách xa Vân Châu, ra hiệu cho phụ thân mình đặt mình xuống đó.
Vân Châu là nữ chính, lại là người trùng sinh, thì đã sao?
Vân Yên nàng không gây sự, nhưng cũng không sợ sự.
Nếu Vân Châu dám ra tay với mình, cùng lắm thì mua một viên Đại Lực Đan, đánh cho ả một trận ra trò.
Ngứa mắt thì đánh, đánh cho đến khi thuận mắt thì thôi.
Đây là câu cửa miệng của ca ca nàng.
Vân Yên cảm thấy cũng khá có lý.
Trước đây nàng không động thủ, chẳng qua là vì không có sức, bây giờ thì đã hoàn toàn khác.
Nói cho cùng, từ khi nàng xuyên không đến đây, tình tiết trong sách đã bắt đầu thay đổi.
Nàng là Vân Yên, mà cũng không phải Vân Yên.
Số mệnh của nàng do nàng tự quyết, lại có Cùi Bắp hỗ trợ, chẳng lẽ còn không đấu lại một mụ nữ nhân nhà quê trùng sinh không có kiến thức hay sao?
Vân Thịnh Trạch thấy con gái kiên quyết, cũng không nói gì thêm.
Chỉ là ông không yên tâm để con gái một mình ở đó, lo rằng thứ của nợ Vân Châu kia lại giở trò gì hại người.
“Nương tử, nàng lấy một cái chiếu ra đây, Bảo bối muốn nằm!”
Tiền thị đang ở trong phòng giấu tiền riêng, vừa nghe thấy lời của chồng, lập tức phủi tay rồi cuộn cái chiếu trên giường mang ra.
Sau khi trải chiếu xong, Tiền thị còn trải thêm một lớp nệm lên trên.
“Bảo bối, con nằm thử xem, có cứng không? Nếu còn cứng thì mẫu thân lấy thêm áo bông mùa đông ra lót. Cơ thể con mới bắt đầu hồi phục, không thể để bị lạnh, dưới đất hơi lạnh nặng, chúng ta phải chú ý nhiều hơn.”
Vân Yên nằm thử, cảm thấy rất mềm mại rồi.
Chủ yếu là trong sân đều là đường đất, không cấn như đường đá.
“Mẫu thân, đã mềm lắm rồi, không cần lót thêm đâu ạ!”
Tiền thị gật đầu hài lòng.
“Được rồi! Con nằm đây chơi một lát, mẫu thân vào lấy bánh hoa quế cho con. Cha con mấy hôm trước cố ý mua về để dành, chính là đợi con tỉnh lại để ăn cho đỡ thèm.”
Vừa nghe đến ba chữ “bánh hoa quế”, miệng Vân Yên bất giác ứa nước bọt.
Chẳng phải bánh hoa quế thời này ngon đến mức nào, mà đơn giản là kiếp này vì lý do sức khỏe, nàng hoàn toàn không có cơ hội được ăn những món ăn vặt này.
Bây giờ cuối cùng cũng được giải phóng, sao lại không muốn nếm thử cho thỏa chứ?
Dù là món khó ăn đến mấy, nàng cũng muốn thử một lần, chứ không phải ngày nào cũng chỉ ăn cháo loãng canh nhạt.