Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 11: Hiểu lầm tai hại

Trước Sau

break

Nghe từng tiếng thông báo vang lên, Vân Yên vui sướng khôn tả!

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy vui vẻ như vậy kể từ khi xuyên không.

Không ngờ gói quà tân thủ lại hậu hĩnh đến thế, tốt hơn nhiều so với dự tính của nàng!

Giờ nàng nghiêm túc nghi ngờ, Cùi Bắp vốn định biển thủ gói quà tân thủ của mình!

Nhưng nàng không có bằng chứng.

“Cùi Bắp, điểm tích lũy và bạc đổi thế nào?”

[Tỷ lệ là một đổi một đó! Mong ký chủ cố gắng hơn nữa, sớm ngày kiếm được nhiều điểm tích lũy, sớm ngày trở thành phú bà nha!]

Phú bà hay không, Vân Yên không quan tâm.

Việc cấp bách nhất của nàng bây giờ là phải tìm cách giải độc trong người!

“Ngươi không có cách nào khác để kiếm điểm à? Nhất định phải dùng đồ vật để đổi sao? Giống như điểm danh, phát nhiệm vụ các loại thì sao? Ngươi đừng có giấu giếm!”

[Không có đâu! Cùi Bắp là hệ thống trao đổi vật chất, không phải hệ thống điểm danh, cũng không phải hệ thống nhiệm vụ đâu!]

Thôi được.

Vân Yên thực ra đã rất hài lòng rồi.

Vật phẩm trong cửa hàng hệ thống vô cùng đa dạng, chỉ cần kiếm đủ điểm tích lũy là nàng có thể sống rất sung túc ở triều đại này!

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi!”

Sau khi Cùi Bắp ngoại tuyến, Vân Yên một mình buồn chán, bèn lấy thỏi bạc ra ngắm.

Nàng ngắm tới ngắm lui, cũng không thấy nó có gì khác biệt so với bạc của triều đại này.

Chẳng phải người ta nói hàng hệ thống sản xuất ắt là hàng thượng phẩm sao?

Cũng đâu có tinh xảo đến mức nào?

Nhưng nghĩ lại, nếu độ tinh khiết quá cao, nàng cũng không thể mang ra ngoài dùng được.

Là mình nghĩ sai rồi.

Nàng bắt chước người trong phim truyền hình, thử đưa thỏi bạc vào miệng xem có cắn được không.

Kết quả, bạc vừa đưa đến môi thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tiền thị sợ hết hồn!

“Bảo Nhi à! Con đừng nghĩ quẩn! Thứ này nuốt vào là chết người đó!”

Lúc này, bà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tại sao Vân Yên đang nằm yên trên giường mà trong tay lại có bạc.

Bà chỉ biết, nuốt vàng sẽ chết, nuốt bạc chắc chắn cũng vậy!

Vân Yên ngơ ngác.

Sao lại nói đến chuyện chết chóc rồi?

Nàng vừa định phản bác, Tiền thị đã oà khóc.

“Bảo Nhi, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột! Nếu mất con, mẫu thân cũng không sống nổi nữa đâu! Con có khó chịu ở đâu không? Mẫu thân kêu phụ thân con đi mời đại phu! Có phải đứa nào giết ngàn đao nào nói bậy bạ gì với con không? Con đừng nghe lời lũ lòng lang dạ sói đó, chỉ cần cha mẹ còn sống, nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho con!”

Tiền thị khóc xong, nói xong, cảm thấy vẫn chưa yên tâm.

Bà giật lấy thỏi bạc trong tay Vân Yên, xác nhận lại không còn vật gì nguy hiểm nữa rồi mới như một cơn gió chạy đi.

Chỉ còn lại một mình Vân Yên ngây người tại chỗ.

Nàng không cần nghĩ cũng biết, mẫu thân chắc chắn cho rằng có ai đó đến trước mặt mình gièm pha, khiến mình nghĩ quẩn nên bây giờ hẳn là ra ngoài gây sự rồi!

Quả nhiên, ngoài sân vang lên tiếng khóc lóc chửi rủa của Tiền thị, mỗi lúc một lớn hơn!

Giọng nói nghe vô cùng thê lương, như thể Vân Yên đã gặp chuyện không may vậy.

Trận thế này lập tức khiến hàng xóm láng giềng đều thò đầu ra hóng chuyện.

Mùa hè ngày dài, giờ này dù đã đến giờ cơm tối, trời vẫn chưa tối hẳn.

Tiền thị trước tiên sai chồng đi mời đại phu, sau đó nhanh chân đến nhà ăn lật đổ bàn cơm rồi mới chạy ra sân khóc lóc chửi rủa.

Lời nói của bà, từ trong ra ngoài đều là mắng cả nhà này không một ai tốt đẹp!

Bà còn kể hết nguyên nhân vì sao Vân Yên lại suy yếu như vậy, đổ hết tội lỗi lên đầu Vân Châu và đại phòng.

Thế mà cả nhà này còn vô cùng độc ác, lại muốn xúi giục bảo bối ngoan của bà tìm đến cái chết!

Nếu không phải bà phát hiện kịp thời, bà đã phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.

Cả nhà họ Vân khi Tiền thị làm loạn đã lục tục kéo hết ra sân.

Bọn họ vốn định chất vấn xem Tiền thị lại lên cơn điên gì, kết quả lại nghe thấy bà khóc lóc kể lể, cả đám người lại thấy da đầu tê dại.

Kẻ này nhìn người kia, người kia nhìn kẻ nọ, cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc là ai đã đến trước mặt con nhỏ đoản mệnh nhà hai nhai lại mấy lời khó nghe.

Cả nhà họ vốn đã là một lũ điên, không có việc gì làm lại đi chọc vào bọn họ làm gì?

Ngày tháng yên ổn không muốn sống, lại cứ phải lượn lờ trước mặt con nhỏ đoản mệnh đó làm nó muốn tự sát ư?

Đây là không muốn cho cả nhà được yên ổn nữa à?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc