Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 10: Gói quà tân thủ

Trước Sau

break

Vân Thiên Bảo vừa thấy ánh mắt âm hiểm của Thiết Đản nhìn mình, liền giật nảy người. Vốn định giả vờ không thấy, xem ra bây giờ không được rồi.

Hắn ta lập tức lắc đầu, nói: “Tổ mẫu, cứ để cho các đệ ăn đi! Con có hai cái bánh bột mì là đủ ăn rồi.”

Nhìn bộ dạng vô dụng của hắn ta, Vân lão bà tử lại thấy tức nghẹn trong lòng. Vợ chồng nhà đại phòng lại càng bực bội hơn! Sao họ lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như vậy?

Thiết Đản đắc thắng.

“Tổ mẫu, người xem! Đại ca của cháu đã nói huynh ấy không ăn nổi, cháu đây là đang tiết kiệm lương thực cho nhà mình, người có biết không? Thời tiết này, bánh để lâu sẽ hỏng! Người cứ nghỉ ngơi đi, mau ăn phần của mình đi!”

Trong lúc họ đôi co, bát thịt trên bàn đã vơi đi quá nửa. Phần lớn đã chui vào bụng hai vợ chồng nhị phòng, vài miếng khác rơi vào bát của Thiết Đản. Nhà họ chẳng quan tâm người khác có ăn được hay không.

Ăn vào bụng mình mới là thực tế nhất, quan tâm nhiều làm gì?

Đến khi những người khác kịp phản ứng, thịt đã chẳng còn lại mấy miếng. Vân lão bà tử càng tức giận hơn. Bà ta đưa tay định bê bát thịt đi, nhưng tay Vân Thịnh Trạch còn nhanh hơn.

Ông tiện tay gắp một đũa lớn, lập tức lại vơi đi hai miếng to. Vốn đã không có nhiều thịt, lại còn thái miếng khá lớn. Sau một hồi tranh giành, trời ạ, chỉ còn lại đáy bát và một ít nước thịt.

Ông vừa ăn vừa buông lời châm chọc: “Mình à, thịt này vẫn là nàng làm mới ngon, nhà này không có nàng không được mà!”

Tiền thị gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Ngoại trừ người nhà tam phòng, những người khác đều tức đến run người nhưng lại không có cách nào phát tác. Ba người nhà Tiền thị chẳng quan tâm, họ ăn xong bữa tối với tốc độ cực nhanh, quăng bát đũa rồi rời khỏi nhà chính. Mặc kệ người khác ra sao, mình ăn no là quan trọng nhất.

Vân Yên nằm một mình trong phòng, nghe hệ thống vô dụng không ngừng tẩy não, khuyên nàng dùng hai quả trứng gà ta để đổi lấy điểm tích lũy. Nàng vẫn không hề lay động.

[Ký chủ, chẳng lẽ người không muốn giải độc đan sao? Người không muốn có một cơ thể khỏe mạnh sao? Người chỉ có sớm ngày bắt đầu cày điểm tích lũy, mới có thể sớm ngày đổi được giải độc đan, giải trừ thai độc trong cơ thể!]

Vân Yên mân mê hai quả trứng vẫn còn ấm nóng, hoàn toàn không có ý định đổi lấy điểm.

“Ồ... không muốn... Hai quả trứng chỉ đổi được hai mươi điểm, giải độc đan cần tới chín trăm chín mươi chín điểm! Ta việc gì phải đổi trứng đi? Để lại cho mình và người nhà bồi bổ chẳng phải tốt hơn sao?”

Nàng giờ chỉ muốn mặc kệ tất cả. Ngươi đã keo kiệt thì ta đây cũng không thèm làm!

Cùi Bắp cuống cả lên! Nó chưa từng dẫn dắt một ký chủ nào dửng dưng như vậy, độc đã sắp ngấm vào phế phủ rồi mà vẫn có thể bình tĩnh đến thế sao? Nàng chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?

Đây là ký chủ ta đã lựa chọn trong muôn vàn người, khó khăn lắm mới tìm được, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nàng lụi tàn như vậy?

Để sớm ngày kiếm được điểm tích lũy, Cùi Bắp đành phải nhượng bộ.

[Ký chủ, giao dịch lần đầu sẽ có gói quà tân thủ đó nha! Ngươi không muốn xem thử bên trong có gì sao?]

Vân Yên vẫn không có phản ứng.

“Không muốn, ta muốn đi ngủ.”

Nếu Cùi Bắp là người, e rằng giờ này đã cuống đến độ trèo tường rồi!

[Gói quà tân thủ tuyệt đối sẽ không làm ký chủ thất vọng đâu! Có thể là bạc, có thể là bất kỳ vật phẩm nào trong cửa hàng hệ thống... Nếu vận may tốt một chút, còn có thể mở ra không gian chứa đồ, không gian làm ruộng nữa đó! Ký chủ, ngươi thật sự không động lòng sao? Một chút cũng không?]

Động lòng không bằng hành động đi chứ! A! A! A! Cùi Bắp thật sự sắp phát điên rồi.

Hai năm! Tròn hai năm trời, ký chủ chẳng có chút tiến bộ nào! Nếu là người khác, e là đã sớm kiếm đầy bồn đầy bát rồi!

Nghe thấy các loại vật phẩm trong gói quà tân thủ, Vân Yên mới có chút phản ứng, nhướng mày. Nàng sở dĩ không động lòng ban nãy là vì sợ Cùi Bắp lừa gạt mình. Ai biết được một kẻ keo kiệt như nó có vì muốn điểm tích lũy của mình mà lấy bừa mấy thứ rách nát ra lừa gạt hay không?

“Ngươi đã muốn điểm tích lũy đến vậy, thì ta đành miễn cưỡng làm một lần.”

[Ting! Phát hiện hai quả trứng gà ta chất lượng cao, có thể đổi lấy hai mươi hai điểm, có đổi không?]

“Đổi! Đổi!”

Vân Yên không ngờ lại được thêm hai điểm, đây là chuyện nàng không hề nghĩ tới.

[Bởi vì đây là trứng luộc, Cùi Bắp đã tính thêm phí gia công cho ký chủ.]

“Ồ! Cùi Bắp, ngươi cũng chu đáo quá nhỉ...”

[Đã hoàn thành đổi, chúc mừng ký chủ nhận được hai mươi hai điểm tích lũy, tổng số điểm hiện có là hai mươi hai.]

[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ giao dịch lần đầu, hiện phát gói quà tân thủ, có mở không?]

“Mở!”

[Ting! Gói quà đã được mở! Chúc mừng ký chủ nhận được một không gian chứa đồ mười mét vuông, một trăm điểm tích lũy, hai lọ dung dịch dinh dưỡng, một lạng bạc, một cân gạo tẻ, một cân bột mì.]

[Phần thưởng đã được chuyển vào không gian chứa đồ, mời ký chủ kiểm tra.]

[Ting! Điểm tích lũy đã được cập nhật, số dư một trăm hai mươi hai điểm.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc