Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 12: Giấc mộng thần tiên

Trước Sau

break

Vân Yên lúc này không thể ngồi yên làm ngơ được nữa.

Chuyện hôm nay là do nàng gây ra, nếu cứ im lặng, mẫu thân nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Tức nước vỡ bờ, không chừng những người khác sẽ liên kết lại đối phó với cả nhà họ thì sao?

Nàng gắng gượng muốn xuống giường, nhưng tấm thân tàn tạ này vốn không đủ sức để nàng ngồi dậy.

Trước đây còn có thể miễn cưỡng đi vài bước, nhưng theo thời gian, càng gần đến cửa ải bảy tuổi, thân thể nàng càng thêm suy yếu.

Bây giờ đã không thể đứng dậy nổi nữa rồi.

“Cùi Bắp, có cách nào để ta xuống giường đi lại một lát không?”

[Cùi Bắp đây! Ký chủ, người có thể uống một lọ dung dịch dinh dưỡng đó!]

Vân Yên cũng không kịp hỏi nhiều, còn nước còn tát, lấy một lọ dung dịch dinh dưỡng từ không gian ra.

Đó là một ống thủy tinh chứa dung dịch màu xanh biếc, không có mùi gì.

Nàng nghiến răng, một hơi uống cạn.

Phát hiện thứ này lại không khó uống, thậm chí còn có chút vị ngọt.

Sau khi uống xong, hiệu quả đến tức thì.

Nàng lập tức cảm thấy thân thể quanh năm lạnh lẽo trở nên ấm áp, trong người như tràn đầy sức lực.

“Dung dịch dinh dưỡng này có thể giải độc không? Sao ta cảm thấy mình khỏe lại rồi?”

[Không được đâu! Năng lượng của dung dịch dinh dưỡng chỉ là tạm thời, hiệu quả chỉ duy trì được một khắc thôi!]

Thôi được.

Một khắc là đủ rồi.

Nàng vội khoác thêm áo ngoài, rồi từ từ xuống giường.

Chân vừa chạm đất, Thiết Đản Nhi đã xông vào, ôm chầm lấy nàng.

“Muội muội, muội muốn làm gì? Muội muốn gì cứ nói với ca ca, ca ca lấy cho.”

Vân Yên lắc đầu, giải thích: “Ta muốn tìm mẫu thân.”

“Bây giờ đừng đi, cứ để mẫu thân xả giận đi! Mẫu thân đã kìm nén quá lâu rồi!”

Kể từ khi Vân Yên không thể xuống giường đi lại nữa, nỗi khổ và oán hận trong lòng Tiền thị đã tích tụ lại.

Bà lo sợ một ngày nào đó sẽ thật sự như lời đại phu nói, đứa con gái khó khăn lắm mới có được cứ thế mà ra đi!

Vì Vân Yên ở cùng phòng với vợ chồng họ, Tiền thị vẫn luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhưng ở những nơi bà không nhìn thấy, Thiết Đản Nhi đã nhiều lần phát hiện mẫu thân mình lén lau nước mắt.

Chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là một cái cớ để bà trút giận mà thôi!

Thay vì bây giờ ra ngăn cản, khuyên nhủ, chi bằng để bà ấy xả một trận cho đã giận.

Ít ra cũng không phải cứ mãi dồn nén trong lòng, không biết chừng ngày nào đó lại sinh bệnh.

Vân Yên thấy vậy cũng đành thôi!

Mối dây dưa giữa mẫu thân nàng và nhà họ Vân nàng vẫn biết.

Nếu không phải vì người nhà họ Vân, con gái ruột của mẫu thân nàng sẽ không chết, cũng không đến lượt nàng đến chiếm chỗ.

Vân Yên rất thích gia đình hiện tại, nàng rất trân trọng tình thân khó có được này.

Nàng hy vọng mỗi người yêu thương mình đều được bình an.

Tiền thị cũng nào phải ngoại lệ?

Ban đầu, tình cảm của bà đối với Vân Yên có lẽ là sự chuyển dời, đem hết tình yêu dành cho con gái ruột trút lên người Vân Yên.

Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trong lòng Tiền thị, Vân Yên chính là con gái do bà sinh ra.

Bà không thể chịu đựng được bất kỳ khả năng nào sẽ mất đi Vân Yên.

Hôm nay Tiền thị làm loạn như vậy, cũng chỉ là để trút giận mà thôi.

Bà thật sự rất sợ!

Sợ một ngày nào đó mở cửa ra, không phải là nhìn thấy một đứa con gái sống sờ sờ, mà là một cỗ thi thể lạnh lẽo.

Tất cả những điều này đều bị bà đổ hết lên đầu người nhà họ Vân.

Tiền thị cũng không gây náo loạn mãi.

Sau khi Vân Thịnh Trạch vội vàng mời đại phu đến, bà liền cùng đại phu vào phòng.

Nhìn đại phu thở hổn hển là biết, đoạn đường vừa rồi vội vã đến mức nào.

“Chậm... chậm thôi! Để lão phu thở một hơi đã chứ!”

...

Vân Yên ngoan ngoãn nằm trên giường, để mặc đại phu bắt mạch cho mình.

Những người khác thì nín thở chờ đợi câu trả lời của đại phu.

Họ đều hy vọng, lần nào đó câu trả lời của đại phu sẽ khác đi.

Ít nhất là... có hy vọng.

Thế nhưng một khắc trôi qua rất nhanh, khi đại phu đến, hiệu quả của dung dịch dinh dưỡng đã qua đi.

Tất nhiên, câu trả lời nhận được vẫn như cũ.

Đinh đại phu lắc đầu, thở dài: “Nếu các người chịu nghe lão một câu thì đừng giày vò nữa, cuối cùng người khổ vẫn là con bé thôi! Thời gian còn lại, chi bằng cho con bé ăn ngon mặc ấm, sống cho trọn vẹn những ngày cuối cùng!”

Vân Thịnh Trạch sốt ruột.

“Không phải, Đinh bá, thật sự không còn cách nào sao? Nhân sâm, linh chi, những thứ thuốc cứu mạng đó thì sao? Uống vào cũng vô dụng à?”

Ông không mua nổi những thứ thuốc cứu mạng này, nhưng nếu thật sự có tác dụng, dù có đi trộm đi cướp, ông cũng phải tìm về cho con gái.

Dù là phải lấy mạng đổi mạng, Vân Thịnh Trạch cũng có thể không chớp mắt.

Ông chỉ mong Bảo Nhi có thể sống tốt, có thể khỏe mạnh lớn lên.

Trở thành một cô nương ngoan ngoãn, đáng yêu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc