Hà Thu Mai kéo tay Lâm Uyển, rồi tò mò hỏi, “Còn cậu, ở xưởng may thế nào rồi? Dù sao chủ nhiệm xưởng quý cậu lắm, còn có ý bồi dưỡng lên làm cán bộ nữa. Coi như không uổng công học bao nhiêu năm.”
Lâm Uyển gật đầu, thì ra mình được phân công về xưởng may sau khi tốt nghiệp.
Xưởng may Giang Thành là một trong những nhà máy quốc doanh lớn nhất, chế độ tốt, đặc biệt là phúc lợi dành cho công nhân cực kỳ hấp dẫn. Trong thời đại khan hiếm vải vóc, công nhân còn được chia thêm vài mét vải khiến không ít người ngưỡng mộ.
Với tư cách sinh viên được bồi dưỡng, tương lai cô có thể được đề bạt làm cán bộ, cũng là một con đường không tệ.
Sau khi xác nhận thông tin từ bạn thân rằng mình thực sự đã kết hôn với Phó Tu Hoài cách đây năm tháng, lại đang mang thai ba tháng, thậm chí có vẻ là tự nguyện. Lâm Uyển bắt taxi trở về biệt thự Thúy Hồ, ngồi trong phòng ngủ mà đầu óc ngổn ngang.
Sau một giấc ngủ bỗng nhiên có thêm một người chồng. Thân phận người này khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, biết phải làm sao?
Cô hiểu rõ bản thân, dù có chia tay Phó Minh Tuấn thì cũng không thể nào dính líu tới chú của anh ta.
Huống hồ bây giờ trong bụng còn có một đứa trẻ ba tháng rồi. Cuộc đời bỗng chốc đầy rẫy rắc rối.
Lục tìm trong hộp sắt giấu kỹ nơi tủ quần áo thì thấy vẫn còn tiền và một số món đồ cá nhân, tổng cộng hơn một nghìn tệ.
Cô nhớ rất rõ. Năm 94, toàn bộ số tiền mà cô có chỉ hơn hai trăm thôi, đều là tiền làm thêm vào dịp hè và Tết. Giờ đột nhiên có nhiều như vậy? Ngẫm lại, nếu đã tốt nghiệp được ba tháng thì chắc là tiền lương tích góp?
Nhiều câu hỏi nối tiếp nhau khiến đầu cô nhức nhối, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là... cô lại đói rồi.
Hồi đi học thường xuyên nhịn đói, vậy mà bây giờ vì mang thai lại thấy đói liên tục.
Dù sao chuyện cũng đã tới nước này, trước tiên phải ăn cái đã.
Có ăn mới có sức mà đối mặt với mọi rắc rối.
Thím Vương nhanh nhẹn mang đồ ăn lên bàn, toàn là món Lâm Uyển thích.
“Phu nhân, ông chủ dặn tôi nấu toàn những món cô thích mà ăn vào không bị khó chịu. Cô nếm thử xem?”
Nghe thím Vương cứ nhắc tới ông chủ, Lâm Uyển cảm thấy hơi gượng gạo.
Vừa ăn thịt bò hầm cô vừa suy nghĩ xem phải xử lý cuộc hôn nhân kỳ lạ này thế nào. Còn đứa trẻ trong bụng...
Bỗng tiếng gọi vui mừng của thím Vương cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Phu nhân, ông chủ về rồi!” Bà Vương vừa ra vườn thu quần áo, thấy ông chủ trở về thì nhanh chóng gọi người trong nhà ra đón.
Nghe vậy tay Lâm Uyển suýt đánh rơi cả đũa, vội quay đầu nhìn ra cửa.
Phó Tu Hoài, chú của bạn trai cũ, người chồng cô trên danh nghĩa của cô đã về!
Trước cửa biệt thự, người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám sẫm, mắt phượng hẹp dài, hốc mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô, từng bước tiến lại gần.
Trong ký ức của Lâm Uyển, cô từng gặp Phó Tu Hoài ba lần.
Lần đầu tiên gặp mặt thì cô còn chưa biết Phó Tu Hoài là thương nhân lừng danh ở Giang Thành, cũng không hề hay anh là chú của Phó Minh Tuấn.
Khi đó là kỳ nghỉ hè năm hai, Lâm Uyển đang đi làm thêm kiếm tiền, chỉ tình cờ chạm mặt anh một lần.
Mãi đến lần thứ hai cô mới biết rõ thân phận thật sự của Phó Tu Hoài.
Khi học kỳ cuối năm ba sắp kết thúc, Lâm Uyển bận rộn làm gia sư kiếm tiền, lúc rảnh thì vào thư viện đọc sách, chẳng có tâm trí đâu mà chiều theo mấy buổi hẹn hò vớ vẩn của bạn trai Phó Minh Tuấn.
Phó Minh Tuấn cũng không giận dỗi gì, cứ đi theo cô vào thư viện. Nhưng trong khi ai cũng đang tập trung đọc sách thì anh ta lại cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến Lâm Uyển suýt ném cả cuốn sách vào mặt anh ta.
Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt soi mói của đám sinh viên xung quanh, cô đành kéo anh ta ra ngoài ăn cơm.
Ở cổng trường, bọn họ tình cờ gặp Phó Tu Hoài.
Hôm ấy anh mặc bộ áo Tôn Trung Sơn trang nhã, điềm đạm mà lịch thiệp, đối xử với cô hòa nhã. Trước khi rời đi còn chủ động thanh toán bữa tối giúp cháu trai và bạn gái, để lại ấn tượng khá tốt trong lòng cô.
Một người như vậy, thực sự khó mà liên tưởng đến hình tượng thương nhân mạnh mẽ, quyết đoán trong lời đồn tại Giang Thành.
Tuy nhiên, khi đó Lâm Uyển hoàn toàn không để tâm. Cô chỉ nghĩ anh là người lớn trong nhà mà còn là người lớn chẳng liên quan gì đến mình, gặp rồi thì thôi.
Lần cuối cùng họ gặp nhau chính là ở trường học hôm qua.
Cô tận tai nghe anh thẳng thừng nói rằng cô và Phó Minh Tuấn không hợp nhau, giọng điệu rõ ràng chẳng khác gì mẹ Phó Minh Tuấn, cũng không ưa cô.
Ba lần gặp mặt như ba gương mặt khác nhau. Khiến người ta chẳng thể nắm bắt được con người thật của anh.
Tiếng bước chân trầm ổn của giày da vang lên trên nền nhà. Bộ áo Tôn Trung Sơn trang nhã dần lọt vào tầm mắt Lâm Uyển, ánh mắt cô lướt lên từng chút một, cuối cùng dừng lại trên gương mặt điển trai của người đàn ông.
Phó Minh Tuấn và Phó Tu Hoài có vài điểm giống nhau. Nhưng từ bé Phó Minh Tuấn sống trong nhung lụa, được chiều chuộng hết mực, chưa từng chịu khổ nên cả người mang theo vẻ tươi sáng ngạo nghễ của kẻ sinh ra đã ở vạch đích.
Còn Phó Tu Hoài lại khác. Khi anh còn nhỏ thì nhà họ Phó gặp biến cố, đáng lẽ nên sống như một vị thiếu gia lại trở thành đối tượng bị đấu tố.
Mười mấy tuổi đầu đã gan dạ, nhanh nhẹn, liều mình làm những việc bị cấm thời đó, lén lút buôn bán để rồi giữa lúc nhà nhà ăn bo bo, uống cháo loãng thì nhà họ Phó lại có thịt có gạo.
Sau này nhà họ Phó được minh oan, cộng thêm chính sách cải cách mở cửa, Phó Tu Hoài càng như cá gặp nước. Trong khi đa số người vẫn còn mơ mộng được vào nhà máy làm công ăn lương thì anh đã bôn ba khắp nơi, buôn vải, gạo, đồ điện tử... mỗi chuyến đều lời đậm.
Khi đã tích góp được kha khá vốn, anh bắt đầu nhúng tay vào lĩnh vực xây dựng, cùng vài anh em đáng tin cậy đi nhận thầu công trình. Chỉ trong năm sáu năm ngắn ngủi, công ty xây dựng do anh thành lập đã phát triển mạnh mẽ, đứng vững ở Giang Thành, trở thành một thương nhân có tiếng.