Phía bắc Giang Thành là khu vực phát triển sớm nhất, phần lớn nhà ga, bến xe và những dãy nhà ống từ thập niên 70 - 80 đều tập trung ở đây.
Cha mẹ Lâm Uyển làm việc tại xưởng may ở khu này, sau hơn chục năm mới được phân cho một căn hộ hai phòng ngủ vỏn vẹn ba mươi mét vuông trong dãy nhà tập thể.
Bạn cùng phòng với Lâm Uyển là Hà Thu Mai cũng sống tại khu phía bắc, gia đình sáu người chen chúc trong căn nhà hơn ba mươi mét vuông.
Hôm nay là chủ nhật, Hà Thu Mai không phải đi làm. Cô ấy đang bận rộn trong nhà thì thấy Lâm Uyển bất ngờ xuất hiện, mừng rỡ không thôi.
“Cậu mang thai rồi mà còn tới đây, có mệt không?”
Chỉ một câu quan tâm nhẹ nhàng như vậy đã khiến Lâm Uyển thấp thỏm. Chẳng lẽ chuyện cô kết hôn với chú của bạn trai cũ hoàn toàn không phải là chuyện bị ép buộc?
“Cũng ổn. Thu Mai, mình muốn ra ngoài nói chuyện chút.”
Hai người dạo bước bên bờ sông phía bắc thành phố. Trong lúc trò chuyện, từ miệng người bạn thân mà cô tin tưởng nhất, Lâm Uyển xác nhận rằng đúng là cô đã kết hôn với Phó Tu Hoài cách đây năm tháng.
Đến giờ Hà Thu Mai vẫn cảm thấy chuyện đó quá khó tin nhưng vẫn tôn trọng quyết định của bạn: “Dù cậu chưa nói rõ với Phó Minh Tuấn, lại còn... lấy chú anh ta nữa. Nhưng nếu đã nghĩ kỹ thì cứ vậy đi. Thật ra hồi đó khi Phó Minh Tuấn tỏ tình, cậu cũng đâu quá thích anh ta. Chắc là chưa đủ duyên thôi.”
Lâm Uyển nhớ lại hồi năm ba đại học, Phó Minh Tuấn ôm đàn ghi-ta tỏ tình với cô.
Sau cải cách, giới trẻ bắt đầu mê những bản nhạc nhẹ nhàng thay vì chỉ nghe nhạc đỏ. Nhạc pop dần thịnh hành, rock trở thành trào lưu, hát tình ca và chơi đàn trở thành phong cảnh thường thấy ở các trường đại học.
Phó Minh Tuấn cao ráo điển trai, cầm đàn tỏ tình quả thực rất thu hút. Nhưng khi đó Lâm Uyển chưa từng nghĩ sẽ đồng ý. Nếu không phải sau đó nghe được chuyện cũ, cô cũng sẽ chẳng thay đổi quyết định.
Sau khi xác lập quan hệ, cô nhận ra Phó Minh Tuấn còn trẻ con và vô tư hơn tưởng tượng, suốt ngày chỉ lo ăn chơi.
Lâm Uyển thấy anh ta làm phiền đến việc học và kiếm thêm thu nhập của mình nên ra quy định rõ ràng về tần suất gặp gỡ, khiến Phó Minh Tuấn suốt ngày than khổ.
Dù vậy, mới nửa năm yêu nhau mà anh ta đã muốn gặp mặt cha mẹ hai bên. Đem theo bao quà đắt tiền tới nhà khiến cha mẹ cô vui mừng ra mặt. Khi anh ta định mời cô về ra mắt gia đình mình thì mẹ anh ta đã bí mật tìm gặp cô trước. Đó là chuyện của một năm sau.
Xác nhận rõ tình hình, dù trong lòng vẫn đầy nghi vấn nhưng Lâm Uyển cố gắng giữ bình tĩnh, muốn tìm manh mối từ bạn mình: “Thu Mai, cậu không thấy việc mình lấy chú của bạn trai cũ rất kỳ lạ à?”
Nếu có thể thổ lộ với ai đó thì chỉ có thể là Hà Thu Mai. Nhưng hiểu rõ bản thân, cô biết mình hầu như không thể thổ lộ chuyện vừa xấu hổ vừa rối rắm này với bất kỳ ai.
Hà Thu Mai cũng chẳng biết rõ sự tình, chỉ nhún vai: “Kỳ thì kỳ nhưng cậu cũng chẳng chịu kể nhiều. Mà kệ đi, cậu thích là được. Cậu lấy ai cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của tụi mình.”
Lâm Uyển nghe vậy thấy ấm lòng, siết chặt tay bạn rồi dò hỏi: “Còn công việc của cậu thì sao?”
“Cũng tạm. Mình mới vào nhà máy thép được ba tháng, ba mẹ mình cũng làm ở đó, quen biết nhiều nên mọi người giúp đỡ lắm.”