Ba lần gặp Phó Tu Hoài, dường như là ba gương mặt khác nhau, khiến người ta khó lòng nắm bắt, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh.
Giày da đen trầm ổn bước lên sàn nhà, bộ trường sam đen nho nhã hiện ra trong tầm mắt của Lâm Uyển. Ánh mắt cô từ từ lướt lên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Phó Minh Tuấn và chú nhỏ Phó Tu Hoài có vài phần giống nhau, chỉ là Phó Minh Tuấn từ bé đã sống trong nhung lụa, được người nhà cưng chiều, chưa từng chịu khổ, trên người toát ra khí chất phóng khoáng của kẻ được nuông chiều quen thói.
Còn Phó Tu Hoài thì khác. Năm anh còn nhỏ, nhà họ Phó gặp nạn, bản thân đáng lẽ là đại thiếu gia thì lại trở thành đối tượng bị đấu tố. Vài năm sau, khi còn chưa đầy hai mươi, anh đã gan dạ và tinh ý, dấn thân vào con đường đầu cơ tích trữ bị trấn áp nghiêm ngặt thời bấy giờ. Trong khi cả xóm còn đang ăn bo bo và cháo loãng, thì nhà họ Phó đã âm thầm có thịt và lương thực để dùng.
Về sau, nhà họ Phó được minh oan. Nhờ chính sách đổi mới, Phó Tu Hoài càng như cá gặp nước, thủ đoạn sắc bén. Khi phần lớn người dân vẫn còn mơ về công việc ổn định trong xí nghiệp, anh đã dám vác hàng rong ruổi đường xa, buôn bán quần áo, lương thực, đồ điện tử cỡ nhỏ... Mỗi chuyến đều thu về món lời lớn.
Có được vốn liếng kha khá, anh bắt đầu dấn thân vào lĩnh vực xây dựng, dẫn theo những người anh tin tưởng đi nhận thầu, xây dựng nhà cửa. Chỉ trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi, anh đã đưa công ty xây dựng phát triển vững mạnh, bám rễ ở Giang Thành, trở thành thương nhân có tiếng trong vùng.
Ba mươi năm sóng gió cuộc đời, rèn cho anh vẻ điềm đạm và nội liễm hiện tại, gương mặt tuấn tú hiếm khi lộ rõ cảm xúc.
Chỉ là khoảnh khắc này, Lâm Uyển lại nhìn thấy nét dịu dàng ẩn sau vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt sâu thẳm kia.
“Cơ thể thế nào? Có thấy khó chịu gì không?” Phó Tu Hoài điềm tĩnh ngồi xuống đối diện Lâm Uyển, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn.
“Trông có vẻ ăn uống cũng tạm được.”
Giọng anh trầm thấp, giống hệt âm điệu cô nghe thấy hôm qua ở trường.
Chỉ là hôm qua, anh rõ ràng tỏ ra không vừa mắt với cô, thẳng thắn nói mối quan hệ giữa cô và cháu trai anh là không môn đăng hộ đối. Hôm nay, lại nghiêm túc quan tâm đến tình trạng cơ thể của cô.
Lâm Uyển đối diện với người đàn ông khó đoán này, trong lòng có chút rối bời, đặc biệt là khi cô từng theo Phó Minh Tuấn gọi anh là… chú nhỏ.
“Cơ thể vẫn ổn, không sao cả.” Giây phút này, Lâm Uyển cũng không biết nên gọi người đàn ông vừa quen vừa lạ này là gì.
Người đàn ông là chồng danh nghĩa của cô, cha của đứa trẻ trong bụng cô, nhưng lại từng là chú của bạn trai cũ.
Nhưng cô không thể tỏ ra lúng túng.
May là Phó Tu Hoài dường như cũng không phải kiểu người quá nhiệt tình, nghe xong chỉ khẽ gật đầu, rồi yên lặng dùng bữa cùng cô.
Một thương nhân tiếng tăm hàng đầu Giang Thành, lại ngồi ăn cơm thừa canh cặn với cô, hành xử vẫn vô cùng điềm tĩnh. Cảnh tượng này khiến Lâm Uyển thấy không quen.
Thân phận thay đổi thật sự khiến người ta bối rối.
Có lẽ vì mang thai nên cô đói nhanh nhưng cũng no nhanh, chỉ ăn nửa bát cơm với chút thịt bò rồi đặt đũa xuống. Ngược lại, cô lại lén ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Lâm Uyển vẫn là sinh viên đại học, người quanh cô đều là bạn học còn non nớt. Người có khí chất nổi bật nhất mà cô từng gặp cũng chỉ là thầy hiệu phó trong trường. Những người đàn ông chín chắn, trầm ổn như Phó Tu Hoài trước giờ chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.