Cô không hiểu vì sao mình lại đồng ý kết hôn với chú của bạn trai. Bị anh ép buộc sao? Nhìn cũng không giống.
Cô cũng chẳng thể hiểu được, một người như Phó Tu Hoài lại vì lý do gì mà dính líu đến bạn gái của cháu trai, thậm chí còn kết hôn. Chẳng lẽ là cô ép anh? Cô đâu có khả năng ấy.
Cô nhớ rất rõ, Phó Minh Tuấn từng nói chú nhỏ mình rất có năng lực, chỉ là mãi không chịu lập gia đình, khiến ông bà nội sốt ruột không thôi.
Một người như thế, dù có đột nhiên kết hôn, cũng không đến mức tự tìm phiền phức mà cưới bạn gái cháu trai mình. Nói ra thì còn gì là thể diện? Nhà họ Phó làm sao có thể đồng ý.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyển không khỏi tò mò, những người khác trong nhà họ Phó nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này?
“Đang nghĩ gì vậy?” Người đàn ông đối diện dường như nhận ra sự thất thần của cô, dùng thìa sạch múc một muỗng trứng hấp bỏ vào bát cô: “Ăn thêm chút nữa.”
Bị bắt quả tang, Lâm Uyển chỉ biết gật đầu, cúi đầu ăn hết phần trứng hấp.
Sau bữa cơm, thím Vương đi dọn dẹp, quản gia trong biệt thự thì đang báo cáo tình hình của mấy người nhà họ Phó.
Hôm nay mấy người trong nhà không có ở đây. Em họ của ông nội Phó đang nhập viện, cả nhà tiện thể đưa ông bà nội đến thăm. Dự kiến tối muộn mới quay về.
Phó Tu Hoài rõ ràng là người rất bận, vừa ngồi ở phòng khách đã nhận mấy cuộc điện thoại, bàn bạc chuyện thầu dự án xây dựng công trình đô thị.
Lâm Uyển ngồi ở một góc ghế sofa, lắng nghe thím Vương lải nhải về những điều cần chú ý khi mang thai. Thỉnh thoảng bên tai lại vang lên vài tiếng quát tháo đầy cảm xúc từ đầu dây bên kia cuộc gọi.
Dự án công trình đô thị Giang Thành là miếng bánh béo bở, có rất nhiều người nhắm đến. Công ty xây dựng Khải Hoa trong tay Phó Tu Hoài đang nắm lợi thế đấu thầu, không ít người tìm tới hợp tác.
Chỉ là, người bên kia điện thoại có người thì hăng hái vẽ ra viễn cảnh kiếm tiền, có người lại than phiền chuyện bị làm khó khi xin dự án, giọng điệu lúc thì phấn khích, lúc thì bức xúc. Càng như thế, sự điềm nhiên của Phó Tu Hoài lại càng nổi bật. Anh chỉ nhàn nhạt nói: “Mọi chuyện do người làm, đến lúc đó sẽ biết thôi.”
Khi cuộc gọi kết thúc, trong đôi mắt thản nhiên kia không hiện lên chút gợn sóng nào. Nhưng khi anh bắt gặp ánh mắt dõi theo mình, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt Lâm Uyển.
Cô rất muốn mở miệng hỏi rõ, nhưng lại không thể để một người xa lạ quyết định số phận của mình, khi mà cô đã đánh mất toàn bộ ký ức suốt một năm qua.
Đúng lúc ấy, người nhà họ Phó trở về.
Hai vị gia chủ nhà họ Phó sau một chuyến đi dài có phần mệt mỏi. Cha anh vừa về đến nhà lập tức hỏi han chuyện làm ăn của con trai út, mẹ anh thì hiền hòa quan tâm tình trạng cơ thể của Lâm Uyển.
“Hôm nay ăn uống thế nào? Có thai rồi thì phải bồi bổ thật tốt đấy.”
Trước đây, Lâm Uyển chỉ từng xem ảnh trưởng bối của Phó Minh Tuấn thông qua anh ta, hôm nay mới lần đầu gặp mặt. Nghĩ rằng hai người hẳn chưa rõ mối quan hệ giữa cô và Phó Minh Tuấn, cô cũng không nhắc tới, chỉ đáp: “Ăn uống vẫn ổn ạ.”
Lâm Uyển hiện tại hoàn toàn xa lạ với nơi này, với ai cũng dè chừng, lời đáp gọn ghẽ mà kín đáo. Ngược lại, chính Phó Tu Hoài chủ động chuyển hướng sự chú ý của bà, đỡ lời cho cô.
Vừa thoát khỏi sự quan tâm đột ngột của mẹ chồng tương lai, Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhưng chớp mắt đã chạm mặt Trương Mai Anh, mẹ của bạn trai cũ Phó Minh Tuấn của cô.