Ông bà Phó có hai con trai, mãi đén khi con cả Phó Tu Đồng mười ba tuổi, hai người mới sinh thêm Phó Tu Hoài. Vì thế, con trai của Phó Tu Đồng và Trương Mai Anh, tức Phó Minh Tuấn, chỉ nhỏ hơn chú ruột tám tuổi.
Khoảng cách tuổi tác giữa chú cháu không lớn, vì thế họ từ nhỏ đã thân thiết. Rất nhiều chuyện, Phó Minh Tuấn lại thích tìm chú giúp hơn, còn mẹ anh ta là Trương Mai Anh cũng hoàn toàn ủng hộ.
Trong ký ức của Lâm Uyển, mới vài hôm trước họ còn gặp nhau. Mẹ người yêu cũ mặc một chiếc váy đỏ, tóc búi gọn gàng tinh tế, vậy mà giờ đây lại như không nhớ gì về quá khứ, còn chủ động bắt chuyện với cô.
“Uyển Uyển mang thai rồi, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi chị với mẹ nhé.” Cô ta vừa cười vừa nói, Trương Mai Anh chẳng còn chút nào vẻ lạnh nhạt coi thường chuyện môn đăng hộ đối trước kia, trái lại còn giống hệt một chị dâu thân thiện, tận tình lo lắng cho em dâu.
Lâm Uyển có phần ngạc nhiên, người phụ nữ này đúng là trở mặt nhanh như lật sách. Như thể đã quên hoàn toàn chuyện cô từng là bạn gái của con trai mình, một lòng đóng vai chị dâu hiền lành.
Chỉ là... không hiểu sao Phó Minh Tuấn lại không có mặt ở đây.
Sau khi trò chuyện một lúc trong phòng khách, người nhà họ Phó ai nấy cũng mệt mỏi vì cả ngày bận rộn, lần lượt tắm rửa nghỉ ngơi. Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển tối, Lâm Uyển bỗng thấy khó ở.
Cô mãi chỉ nghĩ đến chuyện tìm lại ký ức một năm qua từ Phó Tu Hoài, suýt chút nữa quên mất, họ là vợ chồng hợp pháp, sẽ phải ngủ chung phòng chung giường.
Biệt thự nhà họ Phó sang trọng tinh tế, diện tích hơn ba trăm mét vuông, ở Giang Thành được xem là biệt thự cao cấp đúng nghĩa.
Cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, nơi bố trí các phòng ngủ. Hai ông bà Phó ở phòng yên tĩnh nhất bên trái, cạnh đó là phòng của vợ chồng Phó Tu Đồng.
Sau một ngày bận bịu, vợ chồng họ quay về phòng, Phó Tu Đồng cởi áo vest, không nén được tò mò: “Anh thấy em với Lâm Uyển cũng hợp đấy chứ? Người ta bảo chị dâu khó làm, mà em lại ra dáng chị dâu tốt ghê.”
Trương Mai Anh nghẹn họng, khó nói thành lời, cố gượng cười: “Dù gì cũng là vợ của em trai anh, em còn biết làm sao.”
Dù gì anh ta cũng đâu biết bạn gái cũ của con trai lại chính là vợ của em ruột mình!
“Cũng kỳ lạ thật.”
Phó Tu Đồng đã ngoài bốn mươi, so với em trai Phó Tu Hoài thì già dặn hơn nhiều. Là giám đốc nhà máy thép số hai ở Giang Thành, anh ta luôn toát lên vẻ đạo mạo, lời nói cử chỉ mang theo uy nghiêm lãnh đạo: “Tu Hoài trước kia chẳng có hứng thú với ai, vậy mà vài tháng trước lại đột ngột đòi cưới. Cô gái Lâm Uyển này đúng là có bản lĩnh.”
“Không bản lĩnh thì làm sao được... Chẳng biết dùng cách gì...” Giọng Trương Mai Anh càng lúc càng nghèn nghẹn. Không thì làm sao vừa yêu con mình, lại cưới được chú nó?
Nhà họ Phó này, cô đã làm mọi cách để bước vào.
Không biết mình “có bản lĩnh” đến đâu, Lâm Uyển ngồi một mình trong phòng, cúi đầu nhìn tấm giấy đăng ký kết hôn mỏng manh.
Một tờ giấy chẳng có gì đặc biệt, lại buộc chặt hai con người với mối quan hệ kỳ lạ này.
Thứ Lâm Uyển cảm nhận được nhiều nhất là cảm giác mơ hồ, như đứng ngoài cuộc.
“Sao lại nhìn giấy kết hôn thế kia?”
Cửa phòng ngủ bật mở, Phó Tu Hoài xử lý xong công việc trong thư phòng trở về, vừa vào đã thấy Lâm Uyển đang ngẩn người nhìn chằm chằm tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người.
Anh bước vào phòng, đưa tay khép cửa. Không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên ngột ngạt, như cả không khí cũng bị ép chặt.