Lâm Uyển ngây người nhìn người đàn ông trưởng thành ấy tiến lại gần, bật thốt: “Chú nhỏ...”
Lần đầu gặp mặt chính thức, Phó Minh Tuấn đã hào hứng kéo Lâm Uyển gọi theo mình là “chú nhỏ.”
Lâm Uyển vẫn nhớ rõ, khi cô gọi một tiếng “chú nhỏ”, Phó Tu Hoài chỉ khẽ gật đầu, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng lúc này, trong mắt người đàn ông ấy lại thoáng gợn sóng: “Em gọi gì cơ?”
Lâm Uyển cụp mi, mím môi: “Lần đầu gặp anh, em gọi vậy mà.”
Phó Tu Hoài dường như không tức giận, chỉ cười nhạt: “Chuyện cũ thì nên để nó qua đi.”
Lâm Uyển siết chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, bỗng cảm thấy người đàn ông này sâu đến khó dò, khiến người ta không thể yên tâm. Cô tiện tay cất tờ giấy vào ngăn kéo, rồi leo lên giường nằm xuống.
Không biết bản thân năm đó có bị điên không mà lại kết hôn với Phó Tu Hoài.
Giường phía bên kia lún xuống một chút, Lâm Uyển xoay người quay mặt vào tường, biết là anh cũng vừa nằm xuống, tim cô bất giác căng thẳng.
Khí thế mạnh mẽ, áp đảo của người đàn ông dường như hóa thành hơi thở vô hình, quấn quanh không gian, khiến Lâm Uyển có chút thoải mái.
Đặc biệt là khi cảm giác được anh đang áp sát phía sau, những ngón tay dài dường như chạm nhẹ vào eo cô, Lâm Uyển lập tức quay người lại, nhìn anh với ánh mắt đầy đề phòng.
May thay, anh dù trầm tĩnh nhưng có chừng mực, bàn tay đang khẽ chỉnh chăn cũng chỉ khựng lại rồi tiếp tục, còn nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn mỏng cho cô, ngay sau đó liền rút tay về, hoàn toàn không có ý vượt giới hạn.
Lâm Uyển âm thầm thở phào, lúc này mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Giang Thành bắt đầu mưa lâm râm, từng hạt mưa như thấm vào giấc mơ của Lâm Uyển.
Trong mơ, cô quay về một năm trước trong ký ức, khi ấy bản thân vẫn còn là sinh viên năm cuối, vừa nhập học trở lại. Phó Minh Tuấn vẫn là bạn trai cô, không thích học hành, mê ăn chơi, cũng hay quấy rầy lúc cô đang học. Mỗi lần gặp nhau ăn cơm, lại nhắc đến chú nhỏ của anh ta.
Phó Minh Tuấn trong mơ nói chắc như đinh đóng cột: “Uyển Uyển, mẹ anh chỉ nhất thời chưa nghĩ thông thôi. Anh đã nói với mẹ là đừng đến tìm em nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, anh thay mẹ xin lỗi em. Nhưng em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng thuyết phục chú nhỏ, chỉ cần chú ấy chịu đứng về phía anh thì trong nhà ai phản đối cũng vô dụng! Em không biết đâu, chú anh giỏi lắm, thật ra trong nhà, lời chú ấy là có trọng lượng nhất.”
Tỉnh dậy từ giấc mơ, trong cơn ngái ngủ, Lâm Uyển cảm giác có ánh mắt đang dừng lại trên gò má mình. Dần dần, ánh nhìn trở nên rõ nét, bóng dáng người đàn ông cao lớn mặc sơ mi trắng, tấm lưng rộng rãi, đôi tay đang vòng ra sau cổ để thắt cà vạt. Mọi cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp.
Thấy cô tỉnh dậy, Phó Tu Hoài cúi đầu nhìn, ánh mắt chăm chú.
“Hôm nay công ty phải tham gia đấu thầu, có thể anh sẽ về muộn.” Anh chỉnh lại cà vạt, rồi lấy bộ vest đen treo trên móc gỗ khoác lên người, tiếp tục dặn dò: “Nếu hôm nay em muốn tới xưởng may, cứ để lão Lưu chở đi.”
Lâm Uyển không mấy quen với kiểu nói như đang báo cáo lịch trình của anh, nhưng cũng không muốn để lộ điều gì khác lạ, chỉ lơ mơ gật đầu.
Phó Tu Hoài bận việc nên nhanh chóng rời đi, căn phòng ngủ lập tức trở nên rộng rãi hẳn.
Lâm Uyển nhanh chóng rũ bỏ tâm thế sinh viên, sau khi rửa mặt ăn sáng xong thì lên chiếc xe riêng do tài xế mà Phó Tu Hoài sắp xếp chở tới nơi làm.
Biệt thự Thúy Hồ quá lớn, cô không muốn tự làm khổ mình, có xe đưa đón thì tội gì không đi?