Xưởng may Giang Thành là một nhà máy quốc doanh có lịch sử hàng chục năm, từ lâu đã là “miếng bánh ngon". Nhân viên trong nhà máy lấy việc được tuyển vào làm là niềm tự hào, toàn nhà máy có hơn hai ngàn người, quy mô lớn. Sản phẩm của họ cung cấp cho các hợp tác xã, cửa hàng bách hóa và cả những trung tâm thương mại mới nổi những năm gần đây trong thành phố.
Mỗi năm xưởng đều nhận định hướng một số sinh viên đại học về làm việc. Sau cải cách năm ngoái, chế độ phân công bắt buộc chuyển sang tuyển chọn hai chiều. Lâm Uyển cùng hơn chục sinh viên khác ở Giang Thành là một trong những người trúng tuyển theo cách đó.
Mới tốt nghiệp ba tháng, Lâm Uyển được phân về phòng hành chính nhà máy, làm cán sự văn phòng, là vị trí mà không ít người mơ ước: “người có ăn học, được ngồi bàn giấy.”
Dù mọi thứ còn khá xa lạ, nhưng cô xem như mình đang đi làm ngày đầu tiên nên cũng nhanh chóng thích nghi. Chỉ cần trò chuyện vài câu là cô đã nhớ được tên và thông tin của các đồng nghiệp.
Công việc ở văn phòng hành chính không quá bận rộn, cộng thêm việc mọi người có xu hướng quý trọng sinh viên đại học, nên ngày đầu tiên đi làm của cô trôi qua khá nhẹ nhàng.
Đến giờ ăn trưa, chị Dương trong phòng rủ cô đi căng-tin ăn cơm, tiện thể hỏi han về trường Đại học Giang Thành.
“Con gái chị năm sau thi đại học rồi, lúc đó phải hỏi em tư vấn xem có hy vọng đậu Giang Thành không.”
Khâu ước lượng điểm và chọn nguyện vọng sau kỳ thi rất quan trọng. Chị Dương không rành mấy chuyện này, vừa sợ chọn sai trường trượt, lại sợ chọn không đúng sở trường của con.
Xưởng may được xây dựng từ năm 1955, công nhân chủ yếu là người ở thành thị và nông thôn được tuyển vào. Do ảnh hưởng từ các phong trào lớn và nạn đói những năm ấy, số người từng đi học không nhiều, nên mọi người tự nhiên rất xem trọng sinh viên đại học, lời nói cũng nhiều phần ngưỡng mộ.
Những gì bản thân không học được, tất cả đều biến thành hy vọng dành cho thế hệ sau.
Lâm Uyển vui vẻ nhận lời: “Được thôi chị Dương, em cũng khá rành vụ chọn nguyện vọng vào Đại học Giang Thành.”
Buổi chiều quay lại văn phòng, Lâm Uyển kiểm kê những công việc được giao. Mấy việc sắp xếp hồ sơ cơ bản thì rất nhanh cô đã nắm được. Đúng lúc đó, nhân viên phòng tài vụ đến phát lương tháng này, khiến cả văn phòng rộn ràng hẳn lên.
“Tiểu Lý, lương tháng này phát muộn mấy ngày đấy nha.”
“Sao vậy? Cả nhà mong mãi, sắp không có gì ăn đến nơi rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển nhận lương chính thức, không phải lương làm thêm, mà là khoản cố định mỗi tháng. Nên chuyện lương chậm mấy hôm với cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Ánh mắt lướt qua tờ giấy dài liệt kê tên, chức vụ, lương cơ bản, phụ cấp mùa nóng, tiền làm thêm v.v..., cuối cùng cô dừng lại ở mục tổng lương, 365 đồng 3 hào 6 xu.
Đây là số tiền lương lớn nhất mà Lâm Uyển từng nhận được.
Như thể khoảng trống một năm, hay cảm giác bất an vì ký ức không rõ ràng bỗng tan biến đi ít nhiều. Lâm Uyển lúc này chỉ cảm thấy những thứ khác đều là hư ảo, có tiền trong tay mới là thật, mới là của mình.
Cô bắt đầu lên kế hoạch trong lòng, việc đầu tiên là phải tiết kiệm tiền. Còn chuyện hôn nhân với Phó Tu Hoài, cứ đi từng bước rồi tính tiếp.
Dù sao thì bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình, không thể vội vã thay đổi điều gì lớn lao.
Về đứa bé trong bụng, vì còn sớm nên cô vẫn chưa có cảm giác rõ ràng, cũng chưa thực sự có những rung động của một người sắp làm mẹ.
Niềm vui nhận lương nhanh chóng lan khắp nhà máy, công nhân tạm dừng việc, ai nấy rạng rỡ cười nói, đi lãnh lương.