Lâm Uyển cất tiền vào ngăn nhỏ trong túi xách, tiếp tục sắp xếp hồ sơ, nhưng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Xưởng may Giang Thành từng đạt đỉnh vào thập niên 70, 80, sản lượng cao, tiêu thụ tốt, hàng làm ra gần như cung không đủ cầu. Công nhân chỉ cần tăng ca làm việc, hàng chuyển tới hợp tác xã hay cửa hàng bách hóa đều được tranh nhau mua.
Nhưng khi lật xem hồ sơ trong tay, cô phát hiện từ đầu thập niên 90, doanh số bán hàng giảm dần từng năm. Đặc biệt là nửa cuối năm ngoái và nửa đầu năm nay, lượng tiêu thụ giảm rõ rệt. Thậm chí tháng trước còn xảy ra tình trạng hàng tồn trong kho không bán được.
“Chị Dương, dạo này tình hình tiêu thụ ở xưởng mình không ổn à? Em nghe nói hàng tháng trước còn bị tồn ở kho?”
Lâm Uyển hỏi chị Dương, người có thâm niên lâu năm nhất trong văn phòng.
Dù sao thì đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Dương Quế Phân không lấy làm lạ: “Chắc là trục trặc ở khâu nào đó thôi, chắc chắn trong hai tháng tới sẽ gửi đi.”
Dù Dương Quế Phân thản nhiên như vậy, những người khác cũng không mấy lo lắng.
Dù sao thì, nhà máy may Giang Thành từ lâu đã là chỗ dựa vững chắc trong lòng mọi người, ổn định, đáng tin cậy, không bao giờ lung lay.
Lâm Uyển mới vào nhà máy được một ngày, dĩ nhiên chưa có “tình cảm” gì sâu nặng, tuy không hiểu rõ quá trình phát triển của nhà máy, nhưng trong lòng vẫn có chút lo ngại mơ hồ.
“Lâm Uyển, chú em đến rồi.”
Một tiếng gọi từ cửa phòng hành chính cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Uyển. Bên cạnh đồng nghiệp, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ công nhân xanh đậm đã bạc màu vẫy tay ra hiệu cô đi ra.
Đây là lần đầu tiên từ khi biến cố kỳ quái xảy ra, Lâm Uyển gặp lại người nhà.
Nhưng có được xem là người nhà không, thì cũng khó nói.
Dù gì thì từ nhỏ cô đã được đưa sang nhà anh họ của Lâm Quốc Phú làm con nuôi, bên ngoài chỉ được coi là con của một người bà con xa, còn phải gọi người cha ruột thịt của mình là chú.
“Lâm Uyển, hôm trước không phải chú bảo dắt chồng về nhà ăn bữa cơm sao, sao không thấy về?” Lâm Quốc Phú dáng người thấp bé, gầy yếu, lại hơi gù lưng, trông không có khí thế gì.
Lâm Uyển đoán được ý ông, chỉ nhàn nhạt đáp: “Về ăn gì? Thôi để phần thịt cho Tiểu Hào đi, chẳng phải nó đang tuổi lớn cần ăn để phát triển à?”
Lời này khiến Lâm Quốc Phú nghẹn họng, suýt không thở nổi: “Sao con lại nói thế! Tiểu Hào là em ruột con đấy! Thôi, không ăn thì thôi, nhưng con với chồng cũng nên có chút lòng thành, sắp Trung thu rồi, chồng con đâu phải người thường, ở Giang Thành này ai chẳng biết, nghe nói tùy tiện nhận một công trình cũng kiếm được mấy chục vạn...”
“Chú à.” Lâm Uyển cắt ngang lời ông, mặt hơi khó xử: “Chú nghĩ làm dâu nhà giàu dễ lắm à? Con gả vào nhà họ Phó, chuyện gì cũng phải cẩn thận, nhìn sắc mặt người ta mà sống, chú tưởng tiền nhà họ Phó con muốn lấy lúc nào cũng được à?”
Lâm Quốc Phú rõ ràng không ngờ con gái sẽ nói vậy, nghĩ kỹ lại thấy cũng có lý.
Nhưng ông vẫn không cam lòng: “Nhưng dù sao con cũng là vợ của Phó Tu Hoài, con...”
“Càng là vợ anh ta càng phải cẩn trọng. Nếu thật sự đi hỏi tiền, lỡ anh ta không vui...”
Lâm Uyển khẽ cười, nói trúng tâm tư lo lắng nhất của ông: “Ly hôn thì sao?”
Quả nhiên, lời này khiến Lâm Quốc Phú nghẹn lời.
Lỡ như rể quý của ông bỏ chạy thì sao?
Ông kiên nhẫn dặn dò con gái vài câu, bảo phải đối xử với chồng cho thật tốt, giữ chặt trái tim người ta lại: “Mấy thằng đàn ông làm ăn bên ngoài không ai thật thà đâu, nghe nói trong nhà máy còn có mấy trưởng phòng hay đi hộp đêm đấy, chồng con dáng dấp thế, lại giàu thế, con phải trông kỹ vào.”