‘“Ừm.” Cô được vị ngọt thanh của nước dừa xua tan cơn oi bức, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đối diện đang cầm lấy tô mì của mình.
Quả thực ăn không nổi nữa, Lâm Uyển chỉ biết trơ mắt nhìn anh cúi đầu, thong thả ăn sạch phần mì còn lại, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Mấy ngày nay, cô luôn giữ khoảng cách, không coi hai người là vợ chồng thân thiết. Phó Tu Hoài cũng luôn giữ mực, chưa từng vượt giới hạn... cho đến khoảnh khắc này...
“Anh chẳng phải gọi một tô rồi sao?” Lâm Uyển nói nhỏ.
Phó Tu Hoài ăn mì với dáng vẻ nhã nhặn, không hề vội vàng hay vồ vập, nghe vậy chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Lãng phí đồ ăn là không tốt. Với lại, đây đâu phải lần đầu anh ăn đồ thừa của em.”
Lâm Uyển lặng lẽ quay đầu đi, nhìn dòng người qua lại tấp nập. Có lẽ vì trời quá nóng, má cô hơi ửng đỏ.
Phó Tu Hoài ăn nốt nửa bát mì còn lại của Lâm Uyển, rồi ăn tiếp hai lạng mì mà mình gọi. Cuối cùng rút ra bốn đồng trả cho chủ quán.
Lâm Uyển theo Phó Tu Hoài lên chiếc Santana đậu bên đường. Không cần chen chúc xe buýt để về nhà, nghĩ tới đó, cô cảm thấy gặp được Phó Tu Hoài cũng là chuyện tốt.
Nhà họ Phó có hai chiếc xe hơi, một chiếc là xe chuyên dụng do nhà máy thép cấp cho Phó Tu Đồng - giám đốc nhà máy, hiệu Hồng Kỳ. Nhưng bình thường hiếm khi dùng cho việc riêng. Chiếc còn lại là Santana do Phó Tu Hoài tự bỏ tiền mua, chủ yếu phục vụ cho việc làm ăn.
Vừa lên xe, trước khi nổ máy, Phó Tu Hoài nghiêng người hỏi ý cô: “Anh tranh thủ giờ làm chạy ra ngoài ăn, giờ phải quay lại công ty. Em mệt không? Nếu không thì tới chỗ Khải Hoa ngồi một lát?”
Lâm Uyển không ngờ một người làm kinh doanh như anh còn có thể tranh thủ giờ làm đi ăn một bát mì. Cô suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Công ty xây dựng Khải Hoa nằm ở phía nam thành phố Giang Thành, trong một tòa nhà sáu tầng trông rất bề thế. Ngoài cửa có treo biển mạ vàng ghi chữ “Khải Hoa”, nhìn chẳng khác nào một tấm biển hiệu sang trọng.
Những tòa cao ốc nổi tiếng nhất Giang Thành đều do Khải Hoa xây dựng, gần như ai cũng biết đến cái tên này.
Lâm Uyển đứng trước cổng công ty, chợt nhớ hè năm hai đại học mình từng nhận một công việc làm thêm liên quan đến công ty này, kiếm được mấy chục đồng, góp đủ học phí và sinh hoạt phí.
Khi còn quen Phó Minh Tuấn, cô từng nghe anh ta nhắc đến sản nghiệp của chú nhỏ Phó Tu Hoài. Khải Hoa ban đầu làm giàu nhờ xây trung tâm thương mại, khách sạn, sau đó chuyển hướng sang bất động sản, hiện đang xây dựng những khu nhà ở thương mại hiếm hoi tại Giang Thành.
Giờ đây khi tận mắt chứng kiến Phó Tu Hoài dứt khoát họp bàn triển khai dự án cùng nhân viên, Lâm Uyển cảm thấy khá bất ngờ.
Nhưng đúng là một Phó Tu Hoài như vậy mới giống với hình dung ban đầu của cô.
“Trên bàn có báo và tạp chí, máy tính em cứ dùng, trò quét mìn ở ngay trên màn hình. Với lại có sẵn táo giòn, socola, kẹo ngô mềm, bánh quy… Anh họp ở phòng bên cạnh, có gì cứ gọi anh.” Anh dặn dò kỹ lưỡng rồi vội rời đi.
Lâm Uyển nhìn bóng lưng anh khuất dần, cảm thấy như bị chăm sóc kiểu trẻ con, trong khi cô cũng không yếu đuối đến thế.
Văn phòng của Phó Tu Hoài không quá lớn, trên bàn làm việc gỗ đỏ chất chồng báo chí là do anh mới bảo nhân viên gom vào. Nhưng giờ phút này, Lâm Uyển vốn thích đọc báo lại không còn hứng thú.
Trái lại, cô tò mò với chiếc máy tính cá nhân của anh, thứ mà cô chỉ từng tiếp xúc trong các tiết học vi tính ở đại học.
Đại học Giang Thành mới mở lớp vi tính bốn năm trước, do máy tính quý và ít, mỗi tháng sinh viên được học một buổi là may mắn lắm rồi.