Mỗi lần đến tiết vi tính, ai nấy đều háo hức, đi dép bọc sẵn, nghiêm túc vào lớp, học đánh máy, làm quen với máy tính cơ bản. Trò quét mìn chính là trò được yêu thích nhất.
Lâm Uyển không học chuyên ngành máy tính, trong ba năm đại học có chưa đến mười buổi học vi tính. Lúc này cô đưa tay đặt lên chuột, cuộn nhẹ bánh lăn...
“Bà chủ.” Đúng lúc cô đang tập trung, một nữ nhân viên gõ cửa bước vào mang theo ly sữa nóng.
“Sếp bảo tôi mang cho chị, uống lúc còn nóng nhé.”
Lâm Uyển không ngờ Phó Tu Hoài lại chu đáo đến vậy. Cô mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chị.”
Chỉ là... cách xưng hô kia nghe lạ quá.
Cô nhân viên tên là Tưởng Lệ, làm ở phòng hành chính, tỏ vẻ rất tự nhiên: “Bà chủ cứ tới thường xuyên nhé. Mỗi lần chị đến, sếp lại mua đủ thứ đồ ăn ngon, tụi em cũng được hưởng ké.”
Nghe vậy, Lâm Uyển có chút bất ngờ, trước đây cô từng đến sao?
“Tôi từng tới à, chị…”
“Lần nào cũng là em đi mua đồ ăn cả, chị không nhớ tôi sao? Em là Tưởng Lệ, quê em còn ở ngay đội sản xuất bên cạnh nhà chị, lần trước mình còn trò chuyện mà.”
Lâm Uyển gật đầu, thì ra là vậy.
Sau vài câu hỏi, cô biết được từ miệng Tưởng Lệ rằng sau khi kết hôn, cô từng đến công ty của Phó Tu Hoài vài ba lần, có vẻ cũng hòa nhập khá tốt.
Cuộc họp của Phó Tu Hoài kéo dài hơn một tiếng, lúc anh quay lại thì Lâm Uyển đã dùng BBS và phòng chat để tra cứu thông tin, còn cẩn thận ghi lại ra giấy.
Cảm giác có ánh nhìn hướng về phía mình, cô ngẩng đầu, hơi ngại ngùng mỉm cười: “Em có mượn giấy bút của anh một chút.”
“Ừ, cứ dùng tự nhiên.”
Anh đi vòng qua bàn, liếc thấy màn hình máy tính hiện lên trò quét mìn đang chơi dang dở, cười nói: “Nghe nói em chơi trò này giỏi lắm, mấy lần trước anh chưa được xem. Ván này chơi nốt rồi về.”
Ban đầu Lâm Uyển chỉ định giết thời gian, mà trò quét mìn vốn đã có sức hút với sinh viên từng học vi tính, cô chơi mấy ván nên khá hào hứng.
Chỉ là, bên cạnh có người như thầy giám thị, mỗi cú click chuột đều có chút căng thẳng. Cho đến khi…sơ ý, cô bấm trúng mìn.
Lâm Uyển: “…”
Ngồi trên chiếc Santana trở về biệt thự nhà họ Phó, cô có phần xấu hổ, nghi ngờ không biết có phải người kia cố tình hay không.
Lúc xuống xe, hai người một trước một sau bước vào nhà, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Vừa nãy là em lỡ tay bấm nhầm thôi.”
Ở khoa, cô còn là cao thủ quét mìn kia mà, danh tiếng cần phải cứu vãn!
Nói xong câu đó, Lâm Uyển bước nhanh vào trong, bỏ mặc Phó Tu Hoài sau lưng.
“Vậy lần sau anh lại xem em chơi một ván nhé?” Giọng nam trầm thấp, pha lẫn tiếng cười khẽ đầy khoái chí.
Chỉ có tiếng gió đêm khẽ thổi đáp lại lời anh.
Thời buổi này, máy tính cá nhân vừa đắt đỏ vừa hiếm, cả nhà máy may cũng không có nổi một chiếc. Cách phổ biến nhất để tiếp cận thông tin vẫn là qua báo đài và tivi.
Thông tin mà Lâm Uyển có được mấy hôm trước trong máy tính ở văn phòng Phó Tu Hoài giờ đã nằm trên tờ giấy trong tay cô.
Tốc độ truyền tin trên Internet đúng là đáng kinh ngạc. Lâm Uyển thấy được một số thông tin liên quan đến ngành may mặc ở miền Nam trên diễn đàn BBS. Cuộc cải cách ngành thời trang với tốc độ thay đổi chóng mặt đang lan từ Nam ra Bắc, thậm chí không ít người ở Quảng Châu hay Thâm Quyến còn vượt biển sang Hồng Kông lấy hàng.
Trên diễn đàn, không thiếu kẻ khoe khoang bản lĩnh, nhưng bỏ qua những lời lẽ khoa trương đó, vẫn có rất nhiều thông tin hữu ích.
Ngoài ra còn có người đề cập đến việc một số xưởng ở vài khu vực làm ăn ngày càng kém, lương bổng thì bị trì hoãn liên tục.