Đến gần cổng xưởng, tâm trạng đang tốt, Lâm Uyển định ghé quán mì bên đường ăn chút gì đó lót dạ thì bị bác bảo vệ gọi lại.
“Tiểu Lâm, có thư và bưu phẩm của cô này.”
“Cảm ơn bác Vệ.” Lâm Uyển nhận lấy, liếc mắt nhìn thì thấy người gửi là bố mẹ nuôi ở thôn Lâm Gia tức là nhà bác cả, gia đình ruột thịt của cô.
Năm đó, để nhường chỗ cho cái thai trong bụng Trần Thu Hồng là Lâm Thành Hạo, Lâm Uyển bị chuyển khẩu sang nhà bác cả Lâm Quốc Thăng, thành con gái thứ ba trong gia đình họ. Anh chị họ ngày xưa bỗng thành anh chị ruột danh nghĩa, khiến cô từng cảm thấy bối rối.
Giờ bao nhiêu năm trôi qua, Lâm Uyển đã quen với điều đó. Cô sờ qua lớp túi vải là đoán được ngay bên trong là đặc sản quê nhà bố mẹ nuôi gửi. Củ cải khô tự phơi, lạp xưởng hun khói, trứng vịt muối...
Lá thư là do chị hai, người đã nghỉ học sau cấp hai để vào nhà máy đường ở trấn làm công nhân viết thay. Trong thư đầy lời dặn dò của bố mẹ nuôi rằng đừng gửi tiền hay đồ đạc gì về nữa, cứ chăm sóc tốt cho bản thân, rảnh thì về thăm nhà một chuyến.
Lâm Uyển không rõ suốt một năm qua mình đã gửi gì về nhà, nhưng cô hiểu rõ bản thân. Nhận lương rồi thì kiểu gì cũng sẽ chuyển tiền và mua chút quà gửi về.
Chờ thêm một thời gian nữa để làm rõ tình hình hiện tại, nhân dịp sinh nhật mẹ nuôi, cô đúng là nên thu xếp về nhà một chuyến.
Cất kỹ gói hàng và bức thư, Lâm Uyển đi đến con hẻm cách xưởng may vài trăm mét. Ngửi thấy hương mì thơm lừng, cô ngồi xuống chiếc bàn ăn dựng tạm bên quán vỉa hè: “Chủ quán, cho tôi hai lạng mì bò, thêm ớt, rau diếp đừng tiếc nhé.”
Mấy năm nay, người buôn bán dạo ngày càng nhiều, chỉ cần hai lạng mì với một quả trứng...
“Được rồi.”
Ông chủ quán mì đứng trước nồi nước đang bốc hơi nghi ngút, thả từng vắt mì vào trong. Chẳng mấy chốc, những sợi mì trắng mảnh dài được vớt lên, xoắn lại rồi đặt gọn trong chiếc tô to bằng miệng bát. Từng muôi nước mì nóng hổi rót vào, khiến nước tương và dầu ớt dưới đáy bát lập tức lan ra, bốc lên mùi thơm cay nồng hấp dẫn.
Trên nền nước đỏ au ấy là lớp mì trắng nổi bật, thêm vào một nhúm lá rau diếp xoăn tươi xanh, rồi múc một muôi thịt bò chan lên trên, cuối cùng rắc chút hành lá thái nhỏ, khiến Lâm Uyển vừa nhìn đã thấy thèm.
Lâm Uyển đang đói, ăn từng đũa mì thơm nức. Phần mì đầy ụ, cô đoán chắc cũng phải hơn hai lạng, chưa kể gân bò hầm mềm và rau xanh xếp tầng tầng, khiến bụng cô vốn đã lộ chút đường nét gần như căng tròn lên.
Bữa cơm vừa rồi ăn ở nhà Lâm Quốc Phú vẫn còn vướng trong bụng, nhìn tô mì vẫn còn gần một phần ba, Lâm Uyển hơi lúng túng.
Lãng phí đồ ăn thì thật xấu hổ...
Nghỉ một lát, cô định ra tiệm gần đó mua chai nước dừa rồi quay lại ăn tiếp, vừa nhổm người dậy thì bất ngờ thấy một bóng dáng cao lớn ngồi xuống phía đối diện bàn nhỏ.
Kèm theo đó là một chai nước dừa được đặt trước mặt cô.
Nắp chai thủy tinh đã được mở sẵn, hương dừa thoang thoảng bay lên, khiến Lâm Uyển đang khát nhìn mà thèm rỏ dãi.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô hơi sững người, rồi đổi giọng hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Phó Tu Hoài mặc bộ trung sơn đĩnh đạc, chỉ tay với ông chủ quán về tô mì trước mặt Lâm Uyển, gọi một phần giống y như vậy, sau đó mới quay sang trả lời: “Không phải em thích nhất quán mì gần xưởng may sao?”
Lâm Uyển nghe xong lại sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra anh biết nhiều hơn cô tưởng.
Trong lúc chờ mì, Phó Tu Hoài đẩy chai nước dừa về phía cô, thấy cô cuối cùng cũng cầm chai lên uống một hơi sảng khoái, anh mới nhắc nhẹ: “Uống từ từ thôi, kẻo sặc.”