Lâm Quốc Phú vẫn ra vẻ làm bố vợ: “Cái thằng Phó Tu Hoài đó cũng là ông chủ lớn rồi, để con gái một mình về nhà ăn cơm, cũng chẳng biết tỏ chút thành ý gì cả.”
Lâm Uyển nhàn nhạt nói: “Ông thông gia danh chính ngôn thuận của các người ở thôn Lâm Gia cơ mà, sao lại thành người bên xưởng may rồi.”
Lâm Quốc Phú bị con gái chặn họng ngay lập tức, nhưng vẫn lầm bầm: “Chẳng lẽ nó không biết chúng ta mới là ba mẹ ruột của con à…”
Phó Tu Hoài thực sự biết được thân thế của cô? Lâm Uyển cụp mắt, không nói gì.
Trần Thu Hồng kéo Lâm Uyển lại, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Con nói xem, rõ ràng là đang quen với thằng Phó... Phó Minh Tuấn, quay ngoắt cái lại đi lấy chú nhỏ của nó. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì khó nghe biết mấy. Cũng may là chú của thằng Phó Minh Tuấn đó còn có chút bản lĩnh, con lấy về cũng không đến nỗi thiệt thòi.”
“Thế sao lúc đó ba mẹ không khuyên con chút nào?” Lâm Uyển dò xét hỏi.
“Khuyên cái gì?”
Lâm Quốc Phú phẩy tay lớn tiếng: “Phó Tu Hoài còn có năng lực hơn hẳn cái đám thanh niên như Phó Minh Tuấn. Ba nói thật, lấy Phó Tu Hoài là lấy đúng rồi.”
Lâm Uyển đối phó vài câu cho qua chuyện, rồi kiếm cớ rời đi ngay. Trước khi đi, cô chỉ đích danh Lâm Thành Hạo đưa mình về.
Dù Lâm Thành Hạo có không tình nguyện, thì cũng bị Lâm Quốc Phú xách cổ đẩy ra cửa: “Biết điều thì giữ quan hệ tốt với chị mày! Đừng quên chị mày gả cho ai rồi đấy!”
Lâm Thành Hạo có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ ý đồ của cha mẹ, lập tức lon ton theo sau Lâm Uyển, không ngừng dò hỏi chuyện về Phó Tu Hoài.
“Chị này, nghe nói anh rể lái xe hơn chục vạn tệ, thật không đó?”
“Nhà biệt thự chị ở to lắm phải không? Khi nào cho em tới chơi với.”
Lâm Uyển dừng bước, nghi hoặc nhìn Lâm Thành Hạo. Nó chưa từng tới biệt thự nhà họ Phó?
Cô hiểu rõ tính cách ba người nhà họ Lâm, ngày cô kết hôn, họ nhất định sẽ tìm đủ cách trèo cao bám víu nhà họ Phó. Đừng nói là đến tham quan biệt thự, chỉ cần được ngồi lên xe sang của Phó Tu Hoài cũng sẽ làm cho bằng được.
“Em chưa từng đến biệt thự ở Thúy Hồ?” Lâm Uyển biết đứa em trai mười ba tuổi này đầu óc đơn giản, hỏi nó là cách chắc ăn nhất.
“Hứ.”
Lâm Thành Hạo nhắc đến chuyện này là nổi cáu: “Anh rể keo kiệt hết biết, chị kết hôn mà còn không cho cả nhà đi dự, cũng chẳng cho tới biệt thự. Vậy mà lại tiếp đãi nhà bác cả rất tử tế, làm em tức đến mức suýt không muốn nhận ông anh rể này nữa! Anh ấy đúng là hồ đồ, chẳng chịu nghĩ xem ai mới là người thân thật sự với chị.”
Ánh mắt Lâm Uyển chợt sáng lên, Phó Tu Hoài làm việc mà khiến người ta thấy nhẹ cả lòng.
“Ai mới là người thân hơn?”
Lâm Uyển nhìn thẳng vào Lâm Thành Hạo, giọng kiên quyết: “Tất nhiên là người chung sổ hộ khẩu thì thân hơn rồi.”
Cô đã được chuyển khẩu sang nhà bác cả từ lâu, không còn nằm trong sổ hộ khẩu nhà Lâm Quốc Phú nữa.
Rời khỏi khu tập thể của xưởng may, dựa vào những thông tin rời rạc từ nhà họ Lâm, Lâm Uyển đại khái đoán được. Vợ chồng Lâm Quốc Phú cũng không rõ vì sao cô lại kết hôn với Phó Tu Hoài.
Chỉ có điều, việc Phó Tu Hoài mặt lạnh tim sắt, dứt khoát cấm ba người nhà họ Lâm bén mảng tới gần, lại khiến cô vừa bất ngờ vừa có chút vui mừng.
Xem ra trong khoảng thời gian mất trí nhớ, cô chắc hẳn không phải chịu ấm ức gì.
Nếu như khi đó Phó Tu Hoài bị họ thao túng, ngày cưới phải cung phụng họ ăn ngon mặc đẹp, giờ nghĩ lại thôi chắc cô cũng tức đến nghẹt thở.