Mùi chocolate nồng nàn thật sự hấp dẫn, nhưng dù hấp dẫn đến đâu, Lâm Uyển vẫn thấy gượng khi được Phó Tu Hoài đút bánh quy tận miệng.
Trong lòng cô, người đàn ông này luôn mang thân phận của một bậc trưởng bối.
Cô dùng đầu ngón tay thon thả nhận lấy chiếc bánh, cắn một miếng nhẹ. Nhân chocolate tan chảy giữa lớp bánh giòn rụm như muốn tan ra giữa đầu lưỡi, vừa vặn xoa dịu cơn đói lúc nửa đêm.
Còn túi kẹo ngô mềm trong tay Phó Tu Hoài lại chính là món khoái khẩu của Lâm Uyển. Hồi nhỏ sống ở nông thôn, hiếm khi được ăn kẹo, đến khi thi đỗ vào đại học Giang Thành, bước chân vào thành phố, viên kẹo đầu tiên cô ăn chính là kẹo ngô mềm, dẻo thơm ngọt ngào.
Thời còn ở ký túc xá, cô luôn thủ sẵn vài viên để nhâm nhi.
Giờ lại nhìn thấy túi kẹo ấy ở đây, cảm nhận vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, Lâm Uyển mới thật sự có cảm giác rõ ràng rằng mình chính là người đã kết hôn với Phó Tu Hoài, chuyển vào sống trong nhà họ Phó.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Lâm Uyển dần dần tìm thấy ngày càng nhiều dấu vết quen thuộc của cuộc sống mình từng có trong nhà họ Phó, từ những chi tiết rất nhỏ đến thói quen sinh hoạt đặc trưng.
Cùng lúc ấy, công việc tại xưởng may thành phố cũng ngày một trơn tru, cô càng làm càng thấy quen tay.
Lô quần áo sản xuất tháng trước của xưởng đã bán được hai phần ba, phần còn lại tạm thời tồn kho, mấy ngày nay cuối cùng cũng chuyển được đi.
Là người mới ở văn phòng xưởng, Lâm Uyển phụ trách ghi chép theo dõi. Nhìn chiếc xe bán tải màu xanh lam chở năm tấn quần áo đủ kiểu dáng, màu sắc đi khỏi, cô cúi đầu ghi lại thời gian, biển số xe, trọng lượng, số lượng quần áo và điểm đến, sau cùng cần xin chữ ký xác nhận của tổ trưởng phân xưởng.
Tổ trưởng Hoàng của phân xưởng hai vừa giúp chất hàng xong, bộ đồng phục màu xanh đậm đã nhăn nheo, hai tay lấm tấm mồ hôi, ông ta lau vội lên áo rồi mới nhận sổ đăng ký từ tay Lâm Uyển, lướt nhanh thông tin rồi ký tên ở mục cuối.
“Tiểu Lâm, cầm này.” Tổ trưởng Hoàng học ít chữ, sau khi vào xưởng mới theo lớp bình dân học vụ được vài năm, giờ đứng trước một sinh viên đại học liền cố tình nắn nót viết đẹp hơn một chút, đầy tự hào đưa lại sổ cho cô.
Lâm Uyển cúi đầu nhìn qua một cái, tiện miệng hỏi: “Tổ trưởng Hoàng, sao lần này quần áo bán chậm thế? Trước giờ đâu có vậy.”
Tổ trưởng Hoàng thở dài, lôi từ túi quần ra một bao thuốc Vân Yên nhăn nhúm, đổ ra một điếu, vừa ngậm vào miệng đã bị bà Dương Quế Phân, nhân viên lâu năm ở văn phòng nhắc nhở: “Lão Hoàng, hút gì đấy, người ta Tiểu Lâm mới mang thai, chịu không nổi mùi khói đâu.”
Lâm Uyển cũng chỉ mới phát hiện ra cách đây vài ngày, sau khi mang thai thì không ngửi được mùi cá và mùi thuốc lá, vừa ngửi thấy là buồn nôn chịu không nổi.
“Ồ, may mà còn chưa châm.” Tổ trưởng Hoàng thổi tắt diêm, kẹp điếu thuốc lên tai, rồi tiếp tục câu chuyện dở dang: “Chẳng phải mấy cửa hàng bách hóa với hợp tác xã mấy bữa nay lấy hàng chậm chạp sao. Xưởng mình cung cấp cho họ bao nhiêu năm rồi, vậy mà tháng trước còn lắm lời lắm tiếng.”
Lâm Uyển nghe tổ trưởng than phiền vài câu, ngậm điếu thuốc bước đi chỗ khác châm lửa, cô cũng quay người về văn phòng.
Nghe thế, khách quen của xưởng may thành phố quả nhiên đã có chuyển biến.
Những công nhân lớn tuổi trong xưởng thì không hiểu lý do, nhưng Lâm Uyển - một sinh viên thường xuyên đọc báo, đọc tạp chí lại rất rõ. Nhất là khi xung quanh có không ít bạn bè đã không còn thích mua quần áo ở hợp tác xã hay bách hóa tổng hợp nữa.
Đồ trong trung tâm thương mại mốt hơn, phần lớn là hàng từ Hương Cảng chuyển tới, kiểu dáng sành điệu chẳng kém gì các minh tinh trên poster phim. Dù không đủ tiền mua hàng trong trung tâm thương mại, mọi người vẫn có thể mua đồ ngoài chợ, cũng là hàng từ miền Nam chuyển lên, tuy chất lượng kém hơn, nhưng rẻ hơn, mẫu mã vẫn đẹp.