Mang Thai Con Của Chú Út Bạn Trai

Chương 20

Trước Sau

break

Nghĩ đến đây, Lâm Uyển quyết định chủ nhật này sẽ đi dạo hai trung tâm thương mại lớn ở Giang Thành xem sao.

Xưởng may Giang Thành giống nhiều nơi khác, làm việc sáu ngày một tuần, chủ nhật là ngày nghỉ mà ai cũng mong chờ.

Ban đầu, Lâm Uyển định rủ bạn thân Hà Thu Mai cùng đi dạo trung tâm thương mại, tiện thể dò hỏi chút tin tức trong năm qua, nhưng vì bên nhà Hà Thu Mai có việc nên cô ấy không đi được.

Chủ nhật, cô ngủ nướng một giấc rồi mới dậy ra ngoài. Sáng tỉnh dậy không thấy Phó Tu Hoài đâu, tối qua nghe anh nói hôm nay có việc làm ăn phải bàn nên cô cũng chẳng bận tâm. Anh bận rộn thì càng tốt, cô còn mong anh đi suốt ngày.

Ra ngoài bắt taxi, Lâm Uyển thuận lợi đến được trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành. Không ngờ vừa xuống xe đã có người gọi tên cô.

Lần trước gặp mặt ở khu biệt thự, người hàng xóm nhiệt tình tên Hà Yến Ni từng cho cô đi nhờ hôm nay cũng lái xe đến trung tâm thương mại Minh Châu. Vừa thấy Lâm Uyển, cô ta đã vẫy tay gọi.

“Trước khi ra ngoài tôi còn ghé sang nhà cô một chút, nghe bảo mẫu nói cô đi rồi, không ngờ chúng ta lại có duyên thế này.” Hà Yến Ni thân thiết khoác tay Lâm Uyển.

Lâm Uyển cũng không tiện từ chối sự nhiệt tình của hàng xóm, cùng cô ta bước vào trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành.

Trung tâm thương mại Minh Châu được xây dựng cách đây năm năm, hoàn thiện từ bốn năm trước, chính thức đi vào hoạt động, trở thành nơi mua sắm mơ ước của người dân Giang Thành.

Khác hẳn với những cửa hàng cung tiêu và tòa nhà bách hóa cũ kỹ, hàng hóa ở đây đều là các thương hiệu chưa từng thấy, nhiều món đến từ Hương Cảng, thậm chí có cả hàng ngoại nhập.

Túi tiền của người dân bắt đầu rủng rỉnh sau khi mở cửa cải cách, có tiền rảnh là muốn chạy theo mốt, các trung tâm thương mại như thế này càng được ưa chuộng, khách ra vào tấp nập không ngớt.

Thời đại học, Lâm Uyển từng cùng bạn cùng phòng đến đây vài lần, chỉ đủ tiền mua mấy món lặt vặt như dây buộc tóc hay kẹp tóc, giá đắt hơn ngoài chợ vài hào đến một đồng nhưng kiểu dáng đẹp hơn, chất lượng cũng tốt. Còn lại thì đành nhìn mà không nỡ mua, vốn dĩ cũng không phải thứ một sinh viên như cô có thể chi trả.

Lần nữa đặt chân vào trung tâm thương mại Minh Châu, Lâm Uyển nhất thời thấy ngỡ ngàng, nơi này dường như đã khác với ký ức của cô một năm trước.

Những bộ quần áo trong cửa hàng đều theo mốt mới, cắt may tinh tế, chất vải mềm mịn, màu sắc tươi sáng táo bạo, rất bắt mắt. Không ít phụ nữ đang chậm rãi lựa đồ, tiện tay cầm lên một chiếc, giá cũng gấp vài lần chi phí mua vải may đo.

Hà Yến Ni lập tức bị thu hút bởi một chiếc váy đỏ giống hệt váy của nữ chính trong bộ phim Hương Cảng năm nay, phấn khích cầm váy ướm thử trước người: “Lâm Uyển, mau nhìn giúp tôi xem có đẹp không?”

“Đẹp thật.” Lâm Uyển nhìn Hà Yến Ni xinh xắn, phối với màu đỏ rực chẳng khác nào đóa hồng đang nở rộ.

“Còn cô thì sao? Muốn chọn gì?” Hà Yến Ni mua sắm nhanh - gọn - chuẩn, chẳng mấy chốc đã chọn xong ba món, chưa đầy mười phút đã tiêu hết một trăm tám mươi đồng, khiến Lâm Uyển không khỏi choáng váng.

Dù gì lương tháng của Lâm Uyển cũng chỉ hơn ba trăm đồng, nhìn người ta mấy phút đã tiêu mất hơn nửa tháng lương của mình, đúng là xót ruột.

“Tôi chỉ đi xem chơi thôi.” Quả thực hôm nay Lâm Uyển không định mua gì, chủ yếu là để thăm dò tình hình.

“Xem gì mà xem, thích thì mua đi.” Hà Yến Ni nhiệt tình lấy một chiếc váy liền màu hồng nhạt đưa lên trước người Lâm Uyển so thử: “Chồng cô kiếm được bao nhiêu tiền, cô không phụ tiêu thì ai tiêu?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc