Lâm Uyển: “...”
Thím Vương quay về bếp rửa bát, trong lòng thầm cảm thán, nhà giàu đúng là rối thật đấy. Lâm Uyển trước là bạn gái của cậu Minh Tuấn, giờ đã thành vợ của ngài Phó rồi.
Trời ơi, loạn hết cả rồi!
Từ sau khi mang thai, Lâm Uyển gần như không chịu khổ gì, chỉ có điều nhạy cảm với mùi vị, món cá vốn rất thích trước kia giờ không chịu nổi, vừa ngửi đã thấy tanh.
Mẹ của Phó Tu Hoài, bà Tưởng Nguyệt Hoa, thương con dâu, không chỉ dặn dò giúp việc thay đổi thực đơn, còn bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho em bé từ sớm.
Hiện tại, Lâm Uyển vẫn chưa cảm nhận rõ sự tồn tại của đứa trẻ trong bụng, nhìn thấy danh sách dài dằng dặc cũng không có cảm giác gì, ngược lại Phó Tu Hoài bên cạnh lại nghe rất chăm chú.
“Mẹ, mấy thứ này con sẽ bảo người chuẩn bị, mẹ đừng lo.” Phó Tu Hoài nghĩ đến quãng thời gian mẹ mình từng chịu khổ, mới ngoài sáu mươi mà bệnh vặt đầy người, nên sợ bà vất vả thêm.
Nhưng bà lại kiên quyết: “Nhà mình bao lâu rồi mới có chuyện vui như vậy? Mẹ vui chứ không thấy mệt, con đừng cản.”
Quay sang nói với Lâm Uyển: “Đàn ông thì không để ý mấy việc này, để mẹ lo cho con.”
Trước sự nhiệt tình của mẹ chồng, Lâm Uyển cũng không còn gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, vẻ mặt gần như không chống đỡ nổi của Lâm Uyển lộ rõ, toàn bộ đã bị Phó Tu Hoài thu hết vào mắt.
Người đàn ông lông mày rậm, mắt sáng, nhưng không hề sắc lạnh, chỉ toát lên vẻ điềm đạm: “Mẹ anh vốn thế, lần trước bế cháu đã là hơn hai mươi năm trước, giờ kích động cũng là chuyện bình thường.”
Lông mi Lâm Uyển khẽ run, cô biết cháu mà anh nhắc đến là ai, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Dù sao thì nhà họ Phó không ai thấy bóng dáng Phó Minh Tuấn, thím Vương chỉ nói anh ta có việc ra ngoài tỉnh, mãi chưa về, Trương Mai Anh lại nói cô hại Phó Minh Tuấn, mọi chuyện đều rất kỳ lạ.
“Tôi chỉ là hơi không quen thôi.” Từ tận đáy lòng, Lâm Uyển cảm nhận được sự thân thiết của mẹ Phó Tu Hoài, không hề thấy khó chịu.
Vì mang thai, Lâm Uyển đúng là cảm thấy buồn ngủ nhiều hơn trước, mới hơn bảy giờ tối đã thấy cơn buồn ngủ ập đến, cô nằm lên giường rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Cũng vì mang thai, cô bị đói đánh thức, vừa mở mắt đã thấy ngoài cửa sổ đen kịt, trăng sáng vằng vặc, chắc cũng đã khuya lắm rồi.
Từ sau khi trưởng thành, cô chưa từng bị đói đến mức tỉnh giấc giữa đêm thế này. Lâm Uyển đưa tay áp lên bụng, dường như mơ hồ cảm nhận được một đường cong hơi nhô lên, không khỏi thầm trách trong lòng.
Đói đến khó chịu, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực, khiến cô không tài nào ngủ lại được. Lâm Uyển cố gắng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén xuống tầng dưới tìm chút gì ăn.
Trong bóng tối mờ mịt, tiếng sột soạt cũng trở nên đặc biệt rõ. Vừa xỏ chân vào dép, cô đã nghe thấy giọng nam trầm khàn vang lên từ sau lưng: “Bữa tối ăn không nhiều lắm, đói rồi đúng không?”
Lâm Uyển bất ngờ vì người đàn ông làm ăn quen tay quen mắt này lại có thể đoán trúng ngay cô đang đói.
Đến khi tận mắt thấy anh lấy ra từ ngăn kéo thứ hai của tủ một hộp bánh quy và một túi kẹo ngô mềm, đôi mắt hạnh của cô càng mở to hơn.
“Trong phòng tôi trước giờ không để đồ ăn. Lần trước em đói nửa đêm mà tìm không ra gì, phải xuống bếp mò, nên tôi để sẵn một ít đề phòng.” Vừa nói, người đàn ông vừa mở nắp hộp bánh quy đỏ, lấy ra một chiếc bánh quy chocolate đưa tới bên môi cô.
Lâm Uyển lướt mắt nhìn dòng chữ “Garden” in trên hộp, mơ hồ nhớ ra đã từng thấy nhãn hiệu này trên quảng cáo báo, một thương hiệu bánh quy của Hương Cảng, giá khá đắt, nghe nói ăn rất ngon.