“Đại đội trưởng, tôi sai rồi, đừng bắt tôi xúc phân heo mà!”
Đại đội trưởng lườm bà ta: “Người khác làm được, sao bà không làm được? Bỏ bớt thời gian buôn chuyện đi làm việc thì việc gì chả xong?”
Nói xong cũng mặc bà ta tiếp tục kêu ca, quay sang giảng giải cả buổi với Trương Đức Toàn khiến ông ta càng thêm xấu hổ, vội vàng hứa hẹn sẽ dạy dỗ vợ con đàng hoàng.
“Kim Hoa! Còn không xin lỗi Tiểu Trạch đi! Mấy lời vớ vẩn kia để tao nghe lần nữa, tao lột da mày!”
Trương Đức Toàn nghiêm mặt, Trương Kim Hoa không dám cãi lời đành phải miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi Ninh Trạch Tinh.
Trương Kim Hoa đã lên tiếng xin lỗi, Trương Đức Toàn cũng hứa sau này sẽ quản lý vợ con cho tử tế. Đại đội trưởng thấy mục đích đã đạt được thì không nói thêm gì nữa, đưa Ninh Phồn Tinh và Ninh Trạch Tinh rời khỏi nhà họ Trương.
Trên đường về, Ninh Phồn Tinh cảm ơn đại đội trưởng rất chân thành, rồi tiện thể nhắc đến chuyện đi làm đồng.
“Đại đội trưởng, cháu ở nhà cũng lâu rồi, hay là hôm kia cháu bắt đầu đi làm nhé. Chờ khi trường cấp hai xây xong, cháu còn phải đi học, lúc đó không làm được nữa.”
Cô chủ động xin đi làm, đại đội trưởng cũng không phản đối gì, chỉ bảo cô sáng hôm kia đến sân phơi lúa tập trung là được. Nói xong ba người tách ra ai về nhà nấy.
“Tiểu Trạch, thấy không, hôm nay chị giải quyết xong việc cho em rồi nhé?”
Ninh Trạch Tinh gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn chị đầy ngưỡng mộ. Ninh Phồn Tinh cười tủm tỉm, tranh thủ dạy thêm một câu:
“Sau này có gì cũng phải nói với chị, chuyện gì chị cũng lo được, biết không?”
“Em biết rồi, chị giỏi quá! Sau này có chuyện gì em nhất định không giấu chị đâu!”
Ninh Phồn Tinh hài lòng, nắm tay em trai đi về nhà.
Cô nói với đại đội trưởng là hôm kia mới đi làm, chủ yếu là vì muốn tranh thủ đến nhà bà Trần thêm một chuyến nữa, mang ít lương thực qua cho bà.
Lần tới vào thành còn chưa biết là khi nào, cô sợ bà Trần ở đó thiếu lương thực sẽ gặp chuyện.
Vẫn theo tiêu chuẩn lần trước, Ninh Phồn Tinh mang theo một gùi đầy ắp đồ tới. Bà Trần vừa thấy cô đến đã mừng quýnh, từ lâu đã mong cô quay lại.
“Phồn Tinh mau vào đi, bà có người bạn nghe nói cháu chịu đổi đồ cũng muốn đổi với cháu, không biết cháu có hứng thú không thôi.”
Nói rồi bà mở ra một chiếc hộp tinh xảo, Ninh Phồn Tinh liếc mắt nhìn qua phải thốt lên: “Trời ơi! Phỉ thúy loại cực phẩm màu lục hoàng đế!”
Chỉ nhìn ánh sáng phản chiếu từ miếng ngọc thôi mà cô đã thấy choáng váng. Nếu mang ra đấu giá ở hiện đại thì ít nhất cũng phải hai trăm triệu!
“Bà ơi, bạn bà muốn đổi gì ạ?”
Cô nghĩ bụng, miếng ngọc quý thế này mà phải nuôi cả đời chủ nhân nó cũng chẳng lỗ…
“Ôi dào, còn đổi gì nữa, người ta chỉ muốn đổi lấy ít lương thực thôi!”
Ninh Phồn Tinh lập tức lấy đồ trong gùi ra đặt lên bàn: “Bà ơi, đây là phần của bà. Còn miếng ngọc đó, cháu nhận. Cháu đi gọi người nhà mang đồ đến.”
Đã lấy từ gùi ra thì cô bắt đầu đánh tráo, liên tục “rút” thêm từ không gian, xếp đầy bàn rồi còn để cả dưới đất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy để mình và bà Trần cùng bê đống đồ này đến nhà người ta thì hơi lộ, nên hỏi luôn địa chỉ bạn của bà để bà đến trước chờ cô.
Bà Trần cũng sảng khoái, đọc địa chỉ luôn, nhưng nhất quyết không nhận đống đồ cô đưa.
“Phồn Tinh, lần trước cháu cho bà nhiều thế là đủ rồi. Giờ mà lấy nữa, bà thật không đành lòng.”
Cô cũng chẳng đôi co, vác gùi lên là đi ngay, chỉ để lại một câu: “Bà cứ giữ lấy ạ!”
Bà Trần nhìn theo bóng cô, lại nhìn đống đồ đầy trên bàn, trong mắt đã ươn ướt: “Đúng là đứa trẻ tử tế, hiếm thấy…”