Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 37

Trước Sau

break

Đại đội trưởng mặt vẫn lạnh tanh bổ sung thêm: “Trương Đức Toàn, Ninh Chí Minh là hy sinh vì nhà máy, mà nói rộng ra là hy sinh vì sự nghiệp xây dựng của cả chúng ta. Nhà anh mà còn dám nói xấu sau lưng, rồi lấy cớ đó để bắt nạt con người ta, anh không thấy xấu hổ à?”

Tiền Cải Cúc nghe không lọt tai, lăn luôn ra đất, lại bắt đầu gào lên: “Tôi không muốn sống nữa! Đại đội trưởng dẫn đầu bắt nạt người thật thà! Khổ thân con tôi, bị đánh đến không xuống nổi giường rồi!”

Đại đội trưởng tức đến mặt đỏ bừng. Trương Đức Toàn thì vừa xấu hổ vừa luống cuống xin lỗi, nhưng Tiền Cải Cúc vẫn không ngừng vừa lăn lộn vừa mắng, khiến Trương Đức Toàn tức quá đá cho một phát.

Sau khi bị đá, Tiền Cải Cúc mới chịu yên, thu mình vào một góc không dám hé răng. Trương Đức Toàn lại xum xoe xin lỗi đại đội trưởng, nói nửa ngày trời mới tạm thời xoa dịu được cơn giận của ông.

“Hôm nay không nói chuyện khác, để Kim Hoa ra xin lỗi Tiểu Trạch. Phải cam đoan sau này không trốn học, không bắt nạt bạn học, nếu không thì khỏi học hành gì nữa.”

Trương Đức Toàn vẫn muốn cho Trương Kim Hoa tiếp tục đi học. Có học mới mong vào thành phố, ăn lương thực tem phiếu. Còn nếu cứ mù chữ thì suốt đời chỉ là dân lao động ở đội sản xuất thôi.

Mặc kệ Tiền Cải Cúc có cam lòng hay không, Trương Đức Toàn vẫn trấn áp bà ta, vào nhà lôi Trương Kim Hoa ra.

So với Ninh Trạch Tinh thì Trương Kim Hoa trông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Bị cha lôi ra ngoài thì cứ cúi gằm, không dám nhìn ai.

Vừa nãy cậu ta vẫn núp bên cửa sổ nghe trộm. Lúc ở trường bắt nạt Ninh Trạch Tinh thì chẳng sợ gì, nhưng nhìn thấy mẹ mình bị mắng, bị cha đá rồi phải xin lỗi đại đội trưởng thì nó cũng bắt đầu hoảng.

Trước kia bắt nạt bạn, có người đến nhà làm ầm lên thì mẹ nó chỉ cần khóc lóc là mọi chuyện yên. Nhưng lần này không xong rồi, Trương Kim Hoa cũng thấy lo.

“Tao hỏi mày, sao mày lại bắt nạt Tiểu Trạch? Mấy lời vớ vẩn đó mày nghe từ đâu ra?”

Thật ra Trương Đức Toàn không biết chuyện vợ mình ở nhà đâm chọc đầu óc con. Ông cứ nghĩ là con nghe được ở đâu đó.

“Con… con nghe mẹ nói. Mẹ bảo hai chị em chúng nó là sao chổi khắc chết cả ba mẹ, dặn con đừng chơi với tụi nó, chơi là xui xẻo…”

Ninh Phồn Tinh vừa nghe vừa trừng mắt nhìn Tiền Cải Cúc: “Bà cứ đợi đấy! Mối thù này không trả, Ninh Phồn Tinh tôi theo họ nhà bà!”

Tiền Cải Cúc giờ cũng không dám la hét nữa, co mình ngồi một bên im lặng. Bà ta cũng biết Trương Đức Toàn rất sĩ diện, lần này chắc chắn không tha cho bà ta.

Quả nhiên Trương Đức Toàn xấu hổ đến muốn độn thổ. Vợ mình xúi con nói linh tinh khiến con đi đánh bạn, cuối cùng bị đại đội trưởng tìm tới cửa phê bình. Vậy mà vợ ông còn mắng cả đại đội trưởng là thiếu lương tâm, bênh người ngoài bắt nạt nhà mình!

Nghĩ đến mấy nhà hàng xóm chắc giờ đang ngồi trong nhà hóng chuyện, Trương Đức Toàn thấy mình ngày mai khỏi cần ra đường nữa, tức đến nỗi quay lại đá vợ thêm một cái.

“Đức Toàn, anh cũng nghe thấy rồi đấy, cái bà vợ nhà anh thật sự nên dạy lại cho tử tế. Suốt ngày trong đội sản xuất rảnh rỗi sinh nông nổi, chuyện thị phi gì cũng có mặt bà ta, anh biết bao nhiêu người đã phàn nàn chưa?”

Trương Đức Toàn gật đầu xấu hổ. Đại đội trưởng lại quay sang Tiền Cải Cúc tiếp tục: “Rảnh rỗi nhiều thế thì đi làm việc đi! Từ mai công việc xúc phân heo giao cho bà. Không làm xong, cả nhà bị trừ điểm công!”

Xúc… phân heo?! Tiền Cải Cúc chết sững ngay tại chỗ, việc đó sao bà ta chịu làm nổi!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc