Đại đội trưởng chẳng khách khí chút nào. Tiền Cải Cúc vốn là thành phần lười nhác, điểm công cả năm chẳng đáng bao nhiêu lại thích ngồi lê đôi mách, là người mà cán bộ trong đội đều rất ngán ngẩm.
“Đại đội trưởng, oan uổng quá, là cái đứa... à, là bạn học kia đánh con trai tôi trước, đầu nó còn sưng vù lên kìa!”
“Chuyện bắt đầu từ ai, bà không rõ chắc? Con bà hết trốn học lại gây chuyện đánh nhau, hiệu trưởng phản ánh với tôi bao nhiêu lần rồi? Lần này khó lắm mới chịu đi học, lại bắt nạt bạn cùng lớp. Thử hỏi xem như thế có ra gì không?”
Tiền Cải Cúc đâu phải không biết con trai mình trốn học đi đánh nhau, có điều Trương Kim Hoa là đứa con trai duy nhất trong nhà, được nuông chiều còn không kịp sao nỡ nghiêm khắc dạy dỗ?
Dù luôn ganh tỵ với người thành phố được ăn lương thực tem phiếu, nhưng con trai không thích đi học thì bà ta cũng không nỡ ép. Còn chuyện bắt nạt bạn học, trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là mấy chuyện trẻ con nô đùa. Ai mà không từng đánh nhau khi còn nhỏ, có đáng gì đâu?
Đại đội trưởng thấy Tiền Cải Cúc cứ đảo mắt mà không chịu nói lời nào trong lòng cũng bực, lập tức mắng một trận té tát, mắng đến mức Tiền Cải Cúc cũng thấy tủi thân.
“Đại đội trưởng, Kim Hoa nhà tôi thì sao chứ! Ông không thấy nó bị thương nặng thế nào à! Trái tim tôi này! Tôi làm mẹ mà đau lòng muốn chết!”
Tiền Cải Cúc phịch mông ngồi bệt xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc lóc ầm ĩ. Hết kể Trương Kim Hoa bị thương nặng thế nào, lại bóng gió nói đại đội trưởng bênh vực hai chị em Ninh Phồn Tinh để bắt nạt gia đình thật thà nhà bà ta, khiến đại đội trưởng tức đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Cha của Trương Kim Hoa là Trương Đức Toàn, từ xa đã nghe thấy tiếng vợ gào khóc, vội vàng chạy về. Vừa vào đến sân thì thấy đại đội trưởng đang đứng đó cùng với hai đứa con của Ninh Chí Minh, còn vợ mình thì đang nằm đất làm ầm ĩ.
Trương Đức Toàn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tiền Cải Cúc thì như thấy được cứu tinh, nhào tới bên ông ta mà khóc lóc đầy tủi thân.
Đại đội trưởng mặt đen như than, nhìn hành động của Tiền Cải Cúc mà cáu: “Vợ anh đúng là giỏi thật! Trương Kim Hoa trốn học đánh nhau, bắt nạt bạn học ở trường, vậy mà cô ta dám đổ tội cho tôi là giúp người ngoài bắt nạt cả nhà anh!”
Trương Đức Toàn biết rõ tính con trai nhà mình, chẳng qua khó khăn lắm mới có được đứa con trai, lại nghĩ con trai thì nghịch ngợm cũng là chuyện thường nên mới không quản. Ai ngờ lại để đại đội trưởng phải đến tận nhà xử lý.
“Cái này… đại đội trưởng, Kim Hoa nhà tôi lại gây ra chuyện gì rồi?”
Đại đội trưởng chỉ vào Ninh Trạch Tinh: “Anh tự nhìn đi, đánh bạn đến mức nào rồi! Con trai anh đã trốn học gần nửa tháng rồi đấy! Vừa mới quay lại trường hôm nay là đánh bạn thế này đây!”
Trong lòng Trương Đức Toàn cũng khổ sở, cái thằng ranh con này không biết bắt nạt ai lại đi bắt nạt con của Ninh Chí Minh vừa mới chết. Mà cả đội sản xuất ai cũng đang chăm lo cho chúng nó, lại cứ phải đâm đầu vào rắc rối!
“Đại đội trưởng, chắc chắn là Kim Hoa nó không cố ý đâu. Trẻ con ấy mà, đôi lúc xích mích chút cũng là chuyện thường…”
Trương Đức Toàn còn chưa nói hết câu thì Tiền Cải Cúc đã hét lên: “Gì cơ! Ông nói cái gì vậy! Kim Hoa nhà mình là bị chúng nó bắt nạt! Sao ông có thể nói là lỗi của Kim Hoa chứ!”
Ninh Phồn Tinh nghe đến đây thì thật sự không nhịn nổi nữa: “Chú Đức Toàn, nhà chú coi thường cháu với Tiểu Trạch vì bọn cháu là trẻ mồ côi, cháu không ý kiến. Nhưng nếu vì thế mà Kim Hoa bắt nạt Tiểu Trạch thì cháu không thể nhịn. Dù Tiểu Trạch không còn ba mẹ, nhưng em ấy vẫn còn người chị này đây, chị không phải chết rồi!”