Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 39

Trước Sau

break

Ninh Phồn Tinh tìm một góc khuất chui vào không gian, đẩy ngay xe đẩy thu gom vật tư: gạo trắng, bột mì, trứng gà, thịt xông khói, lạp xưởng… Thứ nào dễ mang là gom sạch.

Cuối cùng chất đầy tận hai xe đẩy. Nhưng xe đẩy không tiện mang ra ngoài, cô đành vòng sang phòng bảo vệ, tìm được một chiếc xe ba gác cũ kỹ miễn cưỡng dùng tạm.

Chuyển hết đồ từ xe đẩy sang xe ba gác, cô trống tay bước ra khỏi không gian, lần theo địa chỉ bà Trần đưa mà tìm đến nhà bạn bà.

Tìm được đúng chỗ rồi, cô vòng sang ngõ cụt bên cạnh, đưa xe ba gác ra rồi cố sức đẩy tới cửa nhà kia.

May mà nhà bạn bà Trần ở chỗ khá hẻo lánh, lúc cô đẩy xe tới cũng không ai nhìn thấy.

Cô gõ cửa, gần như vừa gõ là cửa mở ngay.

Bà Trần đang đứng đó, vừa thấy chiếc xe phía sau lưng cô thì ngẩn cả người.

“Bà ơi tránh ra chút, cháu đẩy xe vào cho, đừng để ai nhìn thấy.”

Bà Trần lúc này mới hoàn hồn, vội vàng tránh ra để cô đẩy xe vào nhà.

Bạn của bà Trần cũng sửng sốt, không tin nổi một “cậu bé” lại đẩy được cả một xe đồ thế này đến tận cửa?

Ninh Phồn Tinh trong bộ đồ nam cười toe toét, vỗ vỗ bụi trên tay, chỉ vào xe nói:

“Bà ơi, đây là đồ cháu đổi lấy miếng phỉ thúy đấy!”

Bà Trần cũng nhanh chóng giới thiệu: “Thục Hiền, đây là đứa bé Phồn Tinh tôi kể cho bà nghe đấy. Phồn Tinh à, đây là bạn bà, Lý Thục Hiền. Cháu gọi là bà Lý là được rồi.”

Cô lễ phép chào: “Cháu chào bà Lý, cháu là Phồn Tinh ạ.”

Bà Lý cũng cười đáp lại, nhưng vẫn ngập ngừng hỏi: “Phồn Tinh, cháu mang nhiều đồ thế này, người nhà cháu thật sự đồng ý à?”

Ninh Phồn Tinh gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là đồng ý rồi ạ, nếu không sao cháu mang được ra ngoài?”

Bà Lý vẫn chưa yên tâm, quay sang nhìn bà Trần. Bà Trần thở dài: “Thục Hiền, bà cứ nhận đi. Người nhà con bé này cũng thật thà, biết nhìn đồ!”

Nghe vậy, bà Lý mới hơi yên tâm: “Phồn Tinh, vậy bà nhận nhé? Nếu người nhà cháu đổi ý thì cứ bảo đến tìm bà.”

Ninh Phồn Tinh vội vàng lắc đầu: “Nhận rồi là không đổi ý đâu ạ, bà cứ yên tâm!”

Bà Trần đưa hộp đựng ngọc cho cô, cô nhanh tay nhận lấy giả vờ cất vào túi đeo chéo, thực ra là ném luôn vào không gian.

Sau đó cô giúp bà Lý chuyển hết đồ vào bếp, chào hai bà một câu rồi đẩy xe rời đi.

Chuyến này vừa đưa đồ xong lại còn được lộc lớn, cô mừng như mở cờ trong bụng. Đó là phỉ thúy cực phẩm đấy!

Về tới nhà lòng còn bay bay, cô lập tức vào không gian ngắm nghía miếng ngọc vừa có được. Càng nhìn càng thích, đến nỗi còn nghĩ muốn giữ lại làm của gia truyền.

Thứ quý giá thế này, dù ở thời đại nào cũng vô giá. Cô thật sự không nỡ bán, nếu có thể để lại truyền đời thì quá hoàn hảo!

Ngắm đủ rồi cô lại cẩn thận đặt miếng phỉ thúy bên cạnh sợi dây chuyền hồng ngọc lần trước, đặt vào trong không gian là chỗ an toàn nhất, nơi duy nhất trên thế giới này khiến cô yên tâm tuyệt đối.

Cất đồ xong, Ninh Phồn Tinh vẫn còn một chuyện muốn làm. Nhưng trước khi ra tay, cô cần chuẩn bị một chút.

Cô lấy điện thoại ra, xác nhận trợ lý giọng nói vẫn hoạt động tốt, rồi bắt đầu nói chuyện với nó. Sau khi thu âm xong cuộc trò chuyện, cô cất điện thoại vào túi, lặng lẽ đi theo con đường vắng lên phía chuồng heo trên núi.

Hôm qua đội trưởng đã nói bảo Tiền Cải Cúc đi xúc phân, nếu không sẽ trừ công điểm cả nhà. Cô ta không dám không đến làm, mà đã đến làm thì chắc chắn sẽ loanh quanh đâu đó gần chuồng heo.

Tối qua Ninh Phồn Tinh đã muốn dạy cho Tiền Cải Cúc một trận rồi. Hôm nay đưa đồ xong rảnh rỗi, đúng lúc đi xử lý luôn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc