Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 30

Trước Sau

break

Vừa nghe câu này, không ít cô gái và phụ nữ ở đó lập tức phấn khích. Ba đồng một thước vải sợi tổng hợp, lại còn không cần phiếu!

“Cho tôi ba thước!”

“Tôi lấy năm thước!”

“Tôi đến trước! Tôi lấy tám thước!”

Mấy người suýt thì đánh nhau, ngược lại kem Tuyết Hoa lúc này lại không ai để ý, chỉ có vài cô gái tranh thủ hỏi giá trong lúc hỗn loạn.

“Các chị các cô ơi! Đừng cãi nhau nữa! Vải sợi tổng hợp ba đồng một thước, không cần phiếu! Kem Tuyết Hoa năm đồng một hộp, cũng không cần phiếu! Ai muốn mua thì xếp hàng nhé!”

Ninh Phồn Tinh hét đến khản giọng mới tạm ổn định được đám đông, ai nấy xếp hàng ngay ngắn chờ mua.

Bốn thước vải đủ may một chiếc áo sơ mi nam, ba thước thì may được váy hoặc áo nữ. Nhưng Ninh Phồn Tinh để ý thấy đa số người mua đều lấy từ bốn thước trở lên, hiển nhiên là để may đồ cho đàn ông.

Kem Tuyết Hoa cũng bán chạy, nhưng không bằng vải sợi tổng hợp. Người mua chủ yếu là mấy cô gái trẻ, còn các bà các cô lớn tuổi thì ưu tiên chọn vải trước.

Ninh Phồn Tinh bận rộn suốt buổi, bán sạch hơn trăm thước vải sợi tổng hợp cùng hai mươi hộp kem Tuyết Hoa.

“Vải sợi tổng hợp với kem Tuyết Hoa bán hết rồi nhé! Mọi người đừng xếp hàng nữa!”

Cô lớn tiếng hô với người phía sau, đưa nốt mấy thước vải cuối cho khách cuối cùng rồi bắt đầu thu dọn để về.

Nhưng lần này, khách không dễ buông tha cô như trước. Một đám người vây lấy, đòi hỏi cô nói rõ bao giờ quay lại, có còn bán vải sợi tổng hợp nữa không.

Ninh Phồn Tinh nghĩ bụng, thị trường rõ ràng nóng như thế thì cứ bán tiếp thôi, ai lại đi từ chối tiền chứ?

Cô liên tục cam đoan ngày mai sẽ trở lại đúng giờ để bán vải sợi tổng hợp, lúc đó mấy người chưa mua được mới chịu buông tha, để cô rút lui. Cô thở phào một cái thật dài.

Trên đường về, Ninh Phồn Tinh còn đang nghĩ tối nay phải chuẩn bị sẵn từ trước, cắt vải ra từng thước cho gọn, mai khỏi cắt tại chỗ. Khách muốn lấy bao nhiêu tùy thích, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ phải luýnh quýnh giữa một đám khách chen chúc.

Về đến nhà, Ninh Phồn Tinh nấu một bát mì rồi lập tức vào không gian, cẩn thận cắt từng tấm vải sợi tổng hợp, mất đến mấy tiếng đồng hồ mới xong. Ước chừng cũng gần đến giờ tan học của Ninh Trạch Tinh, cô vội vàng ra khỏi không gian.

Vừa ra không bao lâu, Ninh Trạch Tinh đã về đến nhà. Ninh Phồn Tinh nhớ ra hôm qua quên thử áo mới cho cậu nhóc, liền lôi áo ra đưa em trai mặc thử.

Ninh Trạch Tinh thấy áo mới, ngạc nhiên không nói nên lời, sờ vào lớp vải còn không dám tin: “Chị, cái này là cho em thật hả?”

Ninh Phồn Tinh cười xoa đầu cậu: “Không cho em thì cho ai? Chẳng lẽ cho Hổ Tử à?”

Ninh Trạch Tinh vừa mặc thử vừa lo lắng hỏi: “Chị, áo này chắc đắt lắm nhỉ? Hôm trước em nghe ba nói, hai cái áo sơ mi của ba cũng mắc lắm. Em sờ thấy cái này cũng giống như áo của ba.”

Ninh Phồn Tinh không ngờ cậu nhóc lại biết vải này đắt, nghĩ một lúc rồi quyết định nói dối: “Chị lấy áo của ba sửa lại thôi, có mất tiền đâu.”

Ninh Trạch Tinh nghe vậy mới yên tâm, mặc xong quay một vòng liền mấy cái: “Chị nhìn xem, có ra dáng không?”

Ninh Phồn Tinh gật đầu hài lòng, áo sơ mi nhỏ này mặc trên người Ninh Trạch Tinh đúng là vừa đẹp, nhìn sáng sủa hoạt bát đầy sức sống. Chỉ tiếc là cái quần đang mặc không hợp lắm.

“Áo này em mặc đẹp lắm, chỉ là cái quần không hợp. Để chị làm thêm cho em cái quần đen, mặc cùng mới chuẩn bài!”

Ở thời này, sơ mi trắng đi với quần đen là mốt nhất. Ai mặc cũng ra dáng, tinh thần phơi phới. Đúng là “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc