Ninh Trạch Tinh cũng biết áo trắng quần đen đẹp, nghe chị nói sẽ làm cho một cái, lại nghĩ không tốn tiền nhà liền gật đầu nhanh chóng.
Nhưng Ninh Phồn Tinh đâu có định sửa quần thật, sửa quần còn phiền hơn cả may mới. Trong không gian lại có sẵn cả đống vải, cô chỉ việc lấy ra may là xong. Nói là sửa quần chỉ là cái cớ mà thôi.
Dù ăn gì ở nhà thì người ngoài không biết, chứ mặc gì thì nhìn cái là lộ ngay. Trước hết phải dỗ được Ninh Trạch Tinh, có ai hỏi đến cũng không để cậu nói hớ.
Ba Ninh mới mất, nếu cô vung tiền làm đồ mới thì dù là làm cho em trai cũng sẽ bị người trong đội sản xuất dị nghị, thà cứ khiêm tốn một chút cho yên chuyện.
Dù gì Ninh Phồn Tinh cũng còn định ở đội sản xuất một thời gian, ít nhất là cho đến khi vào được nhà máy. Trong khoảng thời gian này, giữ gìn quan hệ tốt và danh tiếng trong đội vẫn có lợi hơn cho cô.
Ăn cơm tối xong, Ninh Phồn Tinh như thường lệ lại vào không gian. Ngoài vải sợi tổng hợp, cô còn muốn tìm món gì đó khác để bán, đổi món một chút cũng dễ hút khách hơn.
Còn một lý do nữa là Ninh Phồn Tinh phát hiện ra người hay đi chợ đen vẫn chủ yếu là phụ nữ đã có gia đình. Họ sẵn sàng chi tiền cho chồng hoặc con, nên kem dưỡng tuyết hoa lại không bán chạy bằng vải.
Ninh Phồn Tinh quyết định xuất phát từ nhu cầu của khách, tìm món gì đó mà đàn ông hay dùng có khi lại bán được hơn cả kem Tuyết Hoa.
Suy nghĩ cả buổi, cô lại vào kiểm tra hồ sơ vận chuyển trong cảng hậu cần, bất ngờ phát hiện một container chứa toàn giày da nam.
Cô vội chạy đến khu container, mở thùng ra, lấy một đôi xem thử. Đây là kiểu giày da cổ điển rất đúng thời đại, mang ra chợ bán là quá hợp.
Cũng nhờ trước khi xuyên không, trên mạng từng rộ lên trào lưu retro, nhiều nhà máy bắt đầu sản xuất lại quần áo, giày dép kiểu cũ nên Ninh Phồn Tinh mới có thể tìm thấy đống giày da kiểu này trong cảng.
Cô nhìn đống giày trong container, lấy ít vải không dùng đến gói từng đôi lại, xếp vào một cái hòm mây lớn.
Hòm chất đầy, bên dưới là vải sợi tổng hợp đã cắt sẵn từ chiều, bên trên là giày da nam nặng đến mức cô còn xách không nổi.
Không mang nổi, Ninh Phồn Tinh liền nghĩ cách khác. Cô tìm một cái hòm na ná rồi làm hàng giả, đến chợ đen sẽ tráo hàng. Chỉ cần không bị bám sát từ đầu tới cuối, chắc chắn không ai phát hiện.
Đúng hẹn, cô mang hòm đến chợ đen. Vừa tìm được chỗ trống làm sạp, lén tráo hòm trong không gian ra, chưa kịp dọn hàng đã có người vây quanh.
“Đồng chí, hôm nay có vải sợi tổng hợp không?”
Ninh Phồn Tinh mở hòm, lấy giày da và vải sợi tổng hợp ra bày lên: “Có. Hôm nay còn có thêm vài đôi giày da nam, hàng từ bên thành phố Hộ Giang gửi tới.”
Vừa nhìn là biết hàng xịn, ai cũng nhìn ra. Nghe nói là hàng từ Hộ Giang, không ít người nhớ nhà mình đang cần giày cho chồng, lập tức bắt đầu hỏi giá.
“Giày da hai mươi đồng một đôi, không cần phiếu. Vải sợi tổng hợp vẫn ba đồng một thước, không cần phiếu.”
Hai mươi đồng một đôi là không rẻ, nhưng nghĩ lại trong cửa hàng quốc doanh cũng phải mười tám đồng một đôi mà còn cần phiếu, kiểu dáng thì chả đẹp bằng cái này. Mấy cô vợ ăn mặc sành điệu liền rút tiền mua luôn.
Ninh Phồn Tinh vốn chỉ chuẩn bị một ít, tính bán được năm đôi là tốt rồi. Ai ngờ vừa mở bán đã bán được sáu đôi, vải sợi tổng hợp thì còn hot hơn, không đủ để bán.
Có lẽ do tin tức hôm qua đã lan ra, hôm nay hàng của cô bán còn nhanh hơn. Vải cắt sẵn hết veo, ngay cả giày da cũng bán được mười bảy đôi.