Ninh Phồn Tinh đã quen với cái dạ dày siêu to khổng lồ của em trai, lần nào nấu cơm cũng làm dư ra chút để nó ăn cho no, có dinh dưỡng thì mới không bị suy dinh dưỡng.
Rửa bát xong, Ninh Phồn Tinh trở về phòng mình, chui vào không gian để tìm xem mai ra chợ đen nên bán gì.
Cô dạo một vòng siêu thị, đột nhiên nhìn thấy trong góc kệ hàng đồ dùng cá nhân có mấy lọ kem “Nhã Bảo”, lập tức nảy ra ý tưởng.
Dù trong thời đại của Ninh Phồn Tinh, “Nhã Bảo” chỉ là món đồ dưỡng da dành cho các bà các cô lớn tuổi, nhưng ở thời điểm hiện tại đây chính là loại “kem Tuyết Hoa” nổi tiếng!
Điều quan trọng nhất là, sản phẩm của hãng “Nhã Bảo” này mấy chục năm rồi chẳng thay đổi bao bì, chỉ cần xóa ngày sản xuất là có thể đem đi bán!
Phát hiện này khiến Ninh Phồn Tinh rất phấn khích. Kem Tuyết Hoa cơ mà, thứ hàng xa xỉ thời nay đấy, một lọ những năm đồng!
Cô lục lọi dưới kệ, thấy còn tồn khoảng hơn hai trăm hộp kem, cực kỳ hài lòng. Cô lấy ra hai mươi lọ, dùng giấy nhám chà sạch ngày sản xuất, chuẩn bị đem đi bán.
Ngoài kem Tuyết Hoa, Ninh Phồn Tinh còn muốn tìm thêm món gì đó để bán. Lúc trước cô từng phát hiện một lô vải sợi tổng hợp, tạm thời chưa tìm được đầu ra số lượng lớn, chi bằng đem ra chợ đen bán lẻ thử xem?
Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi thử, nếu bán lẻ được thì sau đó tìm đường bán buôn cũng không muộn.
Xác định được hai mặt hàng này rồi, Ninh Phồn Tinh cũng không tìm thêm nữa. Vốn dĩ cô còn nhớ có một lô giày da cổ điển đang nằm trong kho, nhưng nghĩ kỹ thì mang quá nhiều hàng cao cấp ra một lúc không an toàn, thôi cứ từ từ.
Chọn xong hàng, Ninh Phồn Tinh quyết định mai sáng sớm sẽ lên đường. Lần này cô sẽ hóa trang thành một “cô nàng thời thượng”, đóng giả một bà thím nông thôn đi bán mấy thứ này trông không ổn lắm.
Muốn hóa thân thành cô nàng thời thượng, Ninh Phồn Tinh phải chuẩn bị kỹ càng. Cô lén “mượn” một bộ đồ retro của đồng nghiệp Vương Lệ, cô ấy rất thích phong cách cổ điển rồi kiếm thêm một bộ tóc giả mang đậm dấu ấn thời đại.
Cô thay đồ, trang điểm cẩn thận, nhìn vào gương một cô gái mười ba tuổi thoắt cái đã hóa thành thiếu nữ hai mươi ba. Ngay cả Ninh Trạch Tinh mà nhìn thấy cũng chưa chắc nhận ra được.
Soi gương xác nhận không có sơ sót gì, cô mới tẩy trang thay lại quần áo bình thường, đợi sáng mai đến huyện thành rồi mới thay đồ.
Sáng hôm sau, ở chợ đen huyện thành xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, nhìn như đến từ thành phố lớn, tô son đỏ chót. Vừa ra tay đã bày lên kem Tuyết Hoa – món hàng luôn trong tình trạng cháy hàng ở các cửa hàng quốc doanh!
Đối với hai món được coi là xa xỉ như kem Tuyết Hoa và vải sợi tổng hợp, Ninh Phồn Tinh không hề có ý định đội giá, cứ theo đúng giá cửa hàng quốc doanh nhưng cô không cần phiếu, như vậy đã rẻ hơn rất nhiều rồi.
Nhiều nhà thực ra vẫn đủ tiền mua vải sợi tổng hợp, chỉ là thiếu phiếu vải nên đành ngậm ngùi nhìn mà không dám mơ.
Khi Ninh Phồn Tinh bày vải sợi tổng hợp và kem Tuyết Hoa ra, rất nhiều phụ nữ đã bị thu hút. Họ thi nhau đưa tay sờ thử mẫu vải mà cô đã cắt sẵn, trong lòng rạo rực không thôi.
“Vải này bán bao nhiêu một thước thế?” Có người dè dặt hỏi.
Ở cửa hàng quốc doanh, vải sợi tổng hợp ba đồng một thước còn phải kèm hai thước phiếu vải, nhiều hơn cả vải thường một thước. Mà năm nay, mỗi người cả năm cũng chỉ được ba thước phiếu vải, ai dám tiêu xài hoang phí?
“Ba đồng một thước, không cần phiếu.”