Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 28

Trước Sau

break

Lúc này Trịnh Nhị Ngưu mới tỉnh hồn, nghe bác sĩ bảo phải đưa đi bệnh viện huyện thì hoảng loạn: “Sao phải lên bệnh viện huyện? Mẹ cháu bị gì rồi?”

Bác sĩ trừng mắt: “Không đưa đi kịp thì mất mạng đó!”

Nói xong cũng mặc kệ anh ta, quay sang bảo mọi người mau chuẩn bị phương tiện, không thể chậm trễ thêm!

Ninh Phồn Tinh phản ứng cực nhanh, định mượn xe la từ đội sản xuất, chứ nếu đẩy xe kéo đi bộ tới bệnh viện thì chưa chắc tới kịp trước khi trời tối!

Vương Kiến Quân vừa mới thở dốc một cái, lại chạy đi lấy xe kéo ở nhà, may mà nhà ông có sẵn.

Thím Đại Hoa thì chạy vào nhà lấy chăn, mấy người khác phụ khiêng thím Đổng lên chăn, chờ xe kéo tới là nhấc lên là được.

Cả nhóm phối hợp nhịp nhàng, nhanh chóng gom lại thành một tổ xe la đưa thím Đổng lên xe.

Bác sĩ cũng phải đi theo, mà trong số mọi người, chỉ có mỗi Trịnh Nhị Ngưu là con trai nên buộc phải đi cùng. Thím Đại Hoa đập lưng anh ta một cái: “Nhanh lên! Mang tiền theo, đi với bác sĩ!”

Trịnh Nhị Ngưu méo mặt: “Cháu đâu biết tiền ở đâu… mẹ cháu giữ hết…”

Lúc này, Trần Xuân Hà từ trong người lấy ra một gói vải: “Anh Nhị Ngưu, anh cứ đi trước đi, em có ít tiền đây anh cầm tạm, sau này trả em cũng được.”

Trịnh Nhị Ngưu cảm động rối rít: “Xuân Hà, em thật tốt…”

Thím Đại Hoa tức muốn xỉu, lại đập thêm một cái: “Tốt cái đầu cậu! Mẹ cậu sắp không xong rồi! Còn không mau đi!”

Trịnh Nhị Ngưu gật đầu lia lịa, leo lên xe kéo giơ roi quất vào lưng la phóng thẳng về phía thành phố.

Trần Xuân Hà nhìn theo bóng anh ta, lấy tay áo lau nước mắt rồi một mình lặng lẽ quay về. Ninh Phồn Tinh nhìn bóng lưng cô ta, bỗng thấy người này… cũng không tệ lắm.

“Thím Đại Hoa, thím nói thím Đổng có sao không? Nếu khỏe lại rồi, còn đồng ý chuyện của anh Nhị Ngưu với thím Xuân Hà không?”

Dù nghe có vẻ khác vai vế, nhưng Trịnh Nhị Ngưu chưa vợ thì phải gọi “anh”, còn Trần Xuân Hà là quả phụ, chồng trước lại ngang hàng với ba Ninh nên Ninh Phồn Tinh phải gọi “thím”.

“Khỏe thì chắc khỏe được, nhưng có đồng ý hay không thì chưa chắc. Con nít ranh như cháu quan tâm làm gì mấy chuyện này!”

Ninh Phồn Tinh ngượng cười, đúng là tám chuyện quá mức, quên mất bản thân hiện giờ là một đứa trẻ.

“Chỉ mong thím Đổng mau khỏe lại, vừa nãy nhìn mà cháu muốn đứng tim luôn!”

“Chứ còn gì nữa, sắc mặt dọa người thật đấy, may mà ba cháu từng dặn dò rồi không thì cũng không biết xoay sao.”

Hai người vừa trò chuyện vừa dắt xe đạp về nhà. Vừa tới nơi, Ninh Phồn Tinh thấy Ninh Trạch Tinh đã về, đang chăm chỉ làm bài tập trong sân.

“Chị, chị đi đâu về đấy? Còn dắt theo cả xe đạp nữa?”

Ninh Trạch Tinh nghe tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Ninh Phồn Tinh dắt xe đạp vào nhà, không kìm được hỏi thêm một câu.

“Không có gì, vừa cho người khác mượn xe đi mời bác sĩ. Thím Đổng ngất xỉu rồi, trông có vẻ nghiêm trọng lắm.”

Thím Đổng thường ngày đối xử rất tốt với đám trẻ trong đội sản xuất, còn từng cho Ninh Trạch Tinh đậu rang. Nghe bà ấy ngất xỉu, Ninh Trạch Tinh cũng có phần lo lắng.

“Thím Đổng không sao chứ? Sao lại ngất thế?”

Ninh Phồn Tinh nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định không kể chuyện của Trịnh Nhị Ngưu, sợ làm ảnh hưởng đến trẻ con. Cô chỉ lấp liếm vài câu rồi vội chui vào bếp nấu cơm.

Hôm nay cô ở nhà thím Đổng cũng khá lâu, giờ cũng đã gần đến giờ ăn tối rồi, nhưng Ninh Phồn Tinh mệt rã rời, chẳng buồn nấu món gì cầu kỳ. Cô quyết định làm món cơm rang trứng đơn giản, thêm bát canh trứng mướp là xong bữa.

Dù là cơm rang trứng cô cũng cho đủ dầu đủ trứng thơm ngào ngạt khiến Ninh Trạch Tinh ăn ngấu nghiến, chớp mắt đã hết hai bát to, cuối cùng còn phải chan canh tráng miệng mới chịu dừng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc