Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 27

Trước Sau

break

Quả nhiên, Trịnh Nhị Ngưu cũng xót. Nếu không phải vì sắc mặt thím Đổng đen sì sắp nhỏ nước, chắc anh ta đã nhào lên ôm lấy “Xuân Hà của anh” mà dỗ rồi.

Thím Đổng thấy Trần Xuân Hà đứng trước mặt mình mà vẫn nói ra mấy lời không biết xấu hổ, giọng nói lập tức sắc như dao:

“Trần quả phụ, cô còn biết xấu hổ không? Giữa ban ngày ban mặt mà nói mấy lời sến súa này cho ai nghe? Không thấy mất mặt à?!”

Nghe vậy, nước mắt Trần Xuân Hà lập tức rưng rưng, cố nhịn mãi mà vẫn không nhịn được, bật khóc.

“Thím Đổng, con với anh Nhị Ngưu thật lòng muốn ở bên nhau, xin thím đừng chia rẽ bọn con có được không?”

Trần Xuân Hà khóc rất đau lòng, Trịnh Nhị Ngưu thì mặt mày đầy xót xa. Nếu không phải cây cán bột trong tay thím Đổng còn đang giơ cao sẵn sàng phang tới, chắc anh ta đã xông lên rồi.

Xung quanh có mấy người đàn ông hóng chuyện càng thêm náo nhiệt, cứ thế hùa vào khuyên thím Đổng đồng ý cho con dâu tương lai này.

“Xuân Hà xinh thế kia lại theo thằng Nhị Ngưu nhà bà, thím Đổng, cưới về không thiệt đâu!”

“Đúng rồi đó! Đã theo Nhị Ngưu rồi, nó chẳng lẽ còn không chịu trách nhiệm? Thím Đổng mau đồng ý đi!”

“Nhị Ngưu! Là đàn ông thì cứng rắn lên! Rước Xuân Hà về nhà luôn đi!”

Thím Đổng giờ thì thật sự tức đến phát điên, vung cán bột đuổi người: “Cút cút cút! Sao mấy người không cưới nó đi?!”

“Bọn tôi có làm gì Xuân Hà đâu! Là Nhị Ngưu nhà bà chiếm lợi trước!”

Thím Đổng tức đến phát run, nhưng chẳng lẽ lại đánh người? Cuối cùng vẫn đổ giận lên con trai mình, vung tay đánh Trịnh Nhị Ngưu khiến anh ta la oai oái.

Trịnh Nhị Ngưu ôm đầu bỏ chạy, theo phản xạ nhào sang chỗ Trần Xuân Hà, ôm chặt lấy cô ta hét về phía mẹ:

“Con nhất định phải cưới Xuân Hà! Cả đời này con không cưới ai ngoài cô ấy! Trừ phi mẹ đánh chết con, bằng không con sẽ cưới cô ấy!”

Thím Đổng vừa nghe xong câu đó thì tức giận đến mức trước mắt tối sầm, người ngã ra sau, cây cán bột trong tay rơi xuống đất.

Ninh Phồn Tinh hoảng hồn, cùng thím Đại Hoa và mọi người xông lại xem tình hình. Nhìn thấy mặt thím Đổng trắng bệch, mắt nhắm nghiền, lập tức biết có chuyện lớn rồi!

“Đừng động vào thím Đổng! Ba em từng nói, có thể là tim có vấn đề! Động vào dễ nguy hiểm hơn! Mau đi gọi bác sĩ ở trạm y tế đến!”

Phản ứng đầu tiên của Ninh Phồn Tinh là không được di chuyển thím Đổng. Nếu có chuyện gì trên đường đưa đi thì chẳng ai gánh nổi hậu quả!

Nghe cô nói là lời của ba Ninh, mọi người cũng không nghi ngờ gì. Ba Ninh là người có học duy nhất trong đội, từng lên thành phố làm công nhân, lời ông ấy nói chắc chắn đúng!

Ninh Phồn Tinh vốn định bảo Trịnh Nhị Ngưu chạy đi gọi bác sĩ, quay sang thì thấy anh ta như hóa đá, ngồi bệt dưới đất. Ninh Phồn Tinh thầm rủa một câu vô dụng, rồi lập tức kéo một chú chạy về nhà.

“Chú Kiến Quân nhanh về nhà cháu, đạp xe đến trạm y tế gọi bác sĩ, thím Đổng không chờ được đâu!”

Vừa chạy, cô vừa dặn dò Vương Kiến Quân. Ông hiểu rõ tính nghiêm trọng, vừa tới nhà Ninh Phồn Tinh đã leo lên xe đạp, đạp thẳng đến trạm y tế.

Nhìn ông đi khuất, Ninh Phồn Tinh quay lại nhà thím Đổng. Thấy bà vẫn chưa tỉnh thì vội lấy quạt ra quạt mát, cũng bảo mọi người đừng vây chặt quá, để bà dễ thở.

Vương Kiến Quân quả không phụ sự kỳ vọng, chưa lâu sau đã đưa bác sĩ tới.

Bác sĩ vừa nhìn mặt bệnh nhân đã biết tình hình không ổn, lập tức kiểm tra và cấp cứu đơn giản nhưng thím Đổng vẫn không tỉnh, sắc mặt vẫn rất tệ.

Làm mãi vẫn không có chuyển biến, bác sĩ quyết định dứt khoát: “Mau! Tìm xe kéo, lót chăn, đưa thẳng lên bệnh viện huyện!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc