Giọng nói nghe quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai nên cô tiếp tục lắng nghe.
“Anh Nhị Ngưu, mấy ngày nay anh không đến tìm em, có phải có người khác rồi không đó!”
Giọng nữ làm nũng gọi “Anh Nhị Ngưu”, Ninh Phồn Tinh lập tức nhận ra giọng nam đó chẳng phải là Trịnh Nhị Ngưu, con trai thím Đổng ở đầu thôn sao!
“Xuân Hà, em còn không hiểu anh à? Trong lòng anh chỉ có em thôi, sao có thể có người khác được?”
Xuân Hà? Trong đội có mấy người tên Xuân Hà lận, là ai nhỉ? Ninh Phồn Tinh nghĩ một lúc vẫn chưa chắc chắn, nhưng câu tiếp theo của Trịnh Nhị Ngưu thì đã xác nhận rõ ràng thân phận cô gái kia.
“Xuân Hà, đừng nói nữa, mau thơm anh cái nào. Mấy đêm nay không có đàn ông nằm cạnh, em cũng thèm lắm rồi phải không?”
Ninh Phồn Tinh nghe đến đây thì hiểu ngay. Hóa ra là Trần Xuân Hà, góa phụ nổi tiếng trong đội. Còn trẻ đã góa chồng, mới ngoài hai mươi, xinh đẹp quyến rũ khỏi phải nói.
Tiếp theo là những âm thanh mà Ninh Phồn Tinh cảm thấy mình không nên tiếp tục nghe, cô vội vàng rút lui, nghe thêm chút nữa chắc mọc lẹo mắt mất.
Về đến nhà cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định không đi kể chuyện này ra. Dù sao cũng không liên quan gì đến cô, hơn nữa cô mới có mười ba tuổi, chuyện kiểu này không nên để cô ra mặt.
Chỉ là Ninh Phồn Tinh không ngờ, tuy cô không nói gì nhưng chuyện giữa Trịnh Nhị Ngưu và Trần Xuân Hà vẫn bị người khác phát hiện, cuối cùng vẫn lộ ra, còn gây náo loạn một phen.
Lúc đó Ninh Phồn Tinh vừa may xong chiếc áo sơ mi cho Ninh Trạch Tinh, đang ra sân giãn gân cốt, thì nghe thấy tiếng la hét ngoài đường. Cô chạy ra xem thì thấy mẹ của Trịnh Nhị Ngưu đang đuổi đánh anh ta!
Trịnh Nhị Ngưu bị thím Đổng rượt khắp nơi. Thím Đổng chân to chạy cực nhanh, tay cầm cây cán lăn bột phóng tới như vũ bão, rõ ràng nếu bắt được thì nhất định sẽ cho anh ta no đòn.
Ninh Phồn Tinh hứng thú nhìn Trịnh Nhị Ngưu né trái né phải, cuối cùng vẫn bị thím Đổng túm cổ áo, ăn trọn một cú cán bột vào lưng.
Anh ta bị bắt rồi, mấy người trong đội vừa tan làm đi ngang qua còn vỗ tay hoan hô ủng hộ thím Đổng, trong đó có cả thím Đại Hoa đang cười toe toét.
Ninh Phồn Tinh tiến lại gần chỗ thím Đại Hoa, vừa tán gẫu vừa theo đám người kéo đến trước cửa nhà thím Đổng.
“Đánh chết cái đồ không biết xấu hổ nhà mày!” Thím Đổng tức điên, sao con mình lại đi dính líu với một góa phụ như Trần Xuân Hà chứ!
Trịnh Nhị Ngưu ôm đầu không nói, bị ép quá mới gào lên: “Con với Xuân Hà là thật lòng yêu nhau mà!”
Câu đó suýt nữa khiến thím Đổng nghẹn thở, giơ cán bột lên lại táng thêm một cái khiến Trịnh Nhị Ngưu nhảy dựng.
“Yêu cái đầu mày! Bà còn sống thì con đàn bà góa đó đừng hòng bước chân vào cửa nhà này!”
Thím Đổng gần như gào lên, Trịnh Nhị Ngưu bị mắng cho im bặt, chỉ biết tiếp tục ngồi xổm một chỗ không dám hó hé gì nữa.
Đúng lúc đó Trần Xuân Hà xuất hiện, mắt sưng đỏ, ăn mặc giản dị trông rất đáng thương.
Thím Đổng vừa thấy cô ta đã xị mặt: “Cô đến làm gì? Tôi nói cho cô biết, sau này đừng hòng đến gần con tôi nữa! Hai người không có cửa đâu!”
Trịnh Nhị Ngưu thấy Trần Xuân Hà thì lập tức đứng bật dậy: “Xuân Hà! Sao em lại tới? Khóc thành thế này, ai bắt nạt em vậy?”
Thím Đổng nhìn con mình mà tức muốn ói máu. Cái thằng ngốc này, đến nước này rồi mà còn đi dỗ dành người ta?!
Trần Xuân Hà mắt đỏ hoe, yếu ớt mở miệng: “Anh Nhị Ngưu, em không sao… Em chỉ nghĩ tới tương lai của em và anh… Em…”
Chậc chậc, Ninh Phồn Tinh thầm cảm thán trong lòng, Trần Xuân Hà đúng là hai mặt. Lúc ở trong rừng nhỏ đâu có nói chuyện kiểu này, bây giờ nghe cô ta nói vậy, đàn ông nào mà chẳng xót?