Cô mỉm cười cảm ơn từng người, ai cũng nhiệt tình dặn cô có chuyện gì cứ nói. Đúng lúc ấy đại đội trưởng hối hả đi tới, mọi người lập tức ngừng chuyện phiếm, chờ ông phân công công việc.
Đại đội trưởng cầm một cuốn sổ trong tay, lớn tiếng đọc phân công công việc cho các đội viên. Nghe xong tên mình rồi thì có thể rời đi. Ninh Phồn Tinh đứng nhìn mọi người lần lượt rời đi hết mà đại đội trưởng vẫn chưa gọi đến tên mình.
Đọc xong hết phân công, đại đội trưởng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ninh Phồn Tinh vẫn còn đứng đó, ông hơi ngạc nhiên.
“Phồn Tinh à, sao cháu lại ra đồng làm việc rồi? Hôm trước đội có nói cho cháu ở nhà nghỉ thêm vài ngày rồi hãy đi làm mà?”
Ninh Phồn Tinh nghĩ một lúc, đúng là vẫn nên đi làm, nhưng đã gặp đại đội trưởng rồi thì nhất định phải tranh thủ nói chuyện đi học một chút.
“Đại đội trưởng, thật ra cháu có chuyện muốn nhờ bác. Cháu muốn tiếp tục đi học. Lịch học cũng thoải mái, cháu vẫn có thể chăm sóc em trai được.”
Nói đến đây, Ninh Phồn Tinh còn khéo léo đánh vào tình cảm: “Ba cháu lúc trước cũng rất muốn cháu được đi học tiếp, ông vẫn hay nói nếu có cơ hội thì nhất định phải cho cháu học hành tử tế. Cháu không muốn phụ lòng ba, cháu thật sự rất muốn đi học lại.”
Đại đội trưởng gật đầu: “Ba cháu nói đúng, học hành là chuyện tốt. Cháu còn nhỏ, được đi học là điều nên làm.”
Thấy đại đội trưởng không phản đối, Ninh Phồn Tinh lập tức nói tiếp: “Nhưng mà trường trên trấn thì hơi xa, cháu sợ sáng phải nấu cơm, lại còn phải chuẩn bị cơm trưa cho cháu và em, chắc không kịp tới lớp… Ôi...”
Đại đội trưởng cười ha hả: “Phồn Tinh, chuyện đó cháu khỏi lo. Bác nói cho cháu nghe trước, đội Hồng Tinh của mình sắp xây trường cấp hai rồi! Ngay bên cạnh trường tiểu học, sắp động thổ xây luôn đấy, đến mùa thu năm nay là các cháu có thể đi học!”
Ninh Phồn Tinh mừng rỡ vô cùng, trường nằm ngay cạnh trường tiểu học, sau này cô có thể đi học cùng em trai rồi!
“Thật ạ? Tuyệt quá! Vậy là cháu có thể đi học cùng em rồi!”
Hào hứng xong, Ninh Phồn Tinh vội vàng cảm ơn đại đội trưởng vì đã báo tin tốt, lễ phép chào tạm biệt rồi vừa ngân nga hát vừa về nhà.
Vì không cần ra đồng, Ninh Phồn Tinh tiếp tục làm quần áo. Cô dự định làm xong đợt này sẽ tranh thủ vào thành, lần này phải đổi thứ gì đó khác đi, đắt tiền hơn chút.
Buổi trưa không có Ninh Trạch Tinh ở nhà, Ninh Phồn Tinh cũng lười nấu cơm, bèn vào siêu thị tìm một hộp lẩu tự nấu, lấy thêm ít thịt bò cuộn, sách bò… bỏ vào nồi, tự thưởng cho mình một bữa lẩu ngon lành.
Xuyên đến đây cũng mấy ngày rồi, đột nhiên được ăn lại hương vị hiện đại khiến Ninh Phồn Tinh vừa cảm động vừa thấy may mắn vì kho hậu cần xuyên không theo mình. Nếu không, cô còn phải đợi mấy chục năm nữa mới được ăn lại những món này.
Ăn xong lẩu, Ninh Phồn Tinh không dám vứt linh tinh. Vứt vào không gian thì sợ bị thối, cô dứt khoát tìm một chỗ đào hố chôn rác, chỉ mong đừng ai lật ra là được.
Vừa lấp xong hố rác, cô đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong rừng cây phía sau. Ninh Phồn Tinh giật mình, không phải có người phát hiện ra mình đang chôn gì đó đấy chứ?
Ban đầu tính chuồn nhanh, nhưng nghe kỹ lại, âm thanh không giống tiếng bước chân mà là tiếng trò chuyện của một nam một nữ đang nói gì đó trong bụi cây.
Không biết hai người kia đang lén lút bàn chuyện gì, chẳng lẽ đang chuẩn bị làm chuyện xấu? Nghĩ vậy Ninh Phồn Tinh dứt khoát không đi nữa, nhẹ nhàng bước đến gần dựng tai lên nghe cho rõ.
Thính lực cô tốt, nghe một lúc đã hiểu. Hóa ra không phải âm mưu gì nguy hiểm, mà là đang vụng trộm!