Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 3

Trước Sau

break

Hành động đó không chỉ dọa Ninh Chí Viễn và Lý Chiêu Đệ hết hồn, cả thím Đại Hoa và thím Mập cũng sững người. Mẹ ơi, con bé Tiểu Phồn này rút dao thật luôn!

Ninh Chí Viễn rặn một lúc mới ra được một câu: “Tao là chú mày đấy, tao xem mày dám ra tay không?”

Ninh Phồn Tinh chẳng buồn nói nhiều, vung dao chém thẳng về phía ông ta. Thấy cô có vẻ muốn làm thật, Ninh Chí Viễn hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Lý Chiêu Đệ cũng chạy theo nhưng lại không nỡ đi tay không. Lúc lướt qua chỗ để xe đạp thì bà ta còn muốn tiện tay dắt đi luôn. Ninh Phồn Tinh liền đá một cái khiến bà ta ngã lăn ra đất, rồi giơ dao kê thẳng lên cổ.

“Có vẻ bà không hiểu tiếng người, đòi thử dao mới chịu à?”

Mặt Ninh Phồn Tinh lạnh như tiền lên tiếng, Lý Chiêu Đệ sợ đến mức không dám động đậy, chỉ biết ngồi lì tại chỗ lắc đầu lia lịa.

“Đừng, đừng mà Tiểu Phồn, thím là thím mày mà, không thể chém thím được đâu! Thím hồ đồ, chỉ định sờ xe thử thôi, không có ý gì khác, thật đấy!”

Ninh Phồn Tinh nhích dao thêm một chút, lưỡi dao đã dán sát vào da cổ của Lý Chiêu Đệ khiến bà ta hoảng loạn đến mức chỉ biết gọi tên chồng lạc cả giọng.

Tiếc là Ninh Chí Viễn thấy dao kê lên cổ vợ mình thì chạy mất hút, sợ người nằm dưới dao tiếp theo sẽ là bản thân.

Lý Chiêu Đệ nhìn thấy hành vi của chồng mà tuyệt vọng, chỉ còn biết run rẩy cầu xin Ninh Phồn Tinh tha cho, đừng sơ suất mà cứa trúng cổ.

“Tiểu Phồn, có gì cứ từ từ nói, thím không lấy gì nữa đâu, thím xin cháu tha cho thím, được không?”

“Sau này còn dám đến nhà tôi kiếm chác không? Còn dám nhăm nhe công việc và tiền trợ cấp của cha tôi nữa không?”

Lý Chiêu Đệ muốn lắc đầu nhưng dao đang kề sát cổ, bà ta đâu dám nhúc nhích. Chỉ có thể căng cổ ra mà hứa chắc như đinh đóng cột là không bao giờ dám nữa.

Ninh Phồn Tinh rút dao khỏi cổ bà ta, còn tiện chân đá thêm một phát: “Cút! Lần sau còn đến nữa thì tôi chặt cho què luôn!”

Lý Chiêu Đệ vừa thoát khỏi lưỡi dao liền lồm cồm bò dậy chạy thục mạng. Ninh Phồn Tinh vứt dao sang một bên, quay người lại thì thấy thím Đại Hoa, thím Mập và Ninh Trạch Tinh đang trợn tròn mắt nhìn mình.

“Nhìn gì đó? Trên mặt cháu dính gì à?” Ninh Phồn Tinh quệt mặt một cái, khó hiểu hỏi.

Cả ba người lập tức lắc đầu. Thím Mập dè dặt lên tiếng: “Tiểu Phồn à... Sao con như biến thành người khác vậy, còn cầm dao nữa...”

Ninh Phồn Tinh thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Hai thím cũng biết tính chú thím con rồi đấy, nếu con không cứng rắn, con với Tiểu Trạch giữ nổi tài sản cha để lại sao?”

Thím Mập còn hơi lưỡng lự nhưng thím Đại Hoa thì gật đầu ngay: “Tiểu Phồn nói đúng, không mạnh mẽ thì bị bắt nạt thôi. Giờ con phải gánh vác gia đình rồi không thể yếu đuối như trước nữa!”

Ninh Phồn Tinh gật đầu tán thành.

Thím Đại Hoa thật hiểu chuyện, nói đúng ý cô!

“Thím Đại Hoa nói đúng, con cũng nghĩ vậy. Giờ con với Tiểu Trạch đã không còn cha mẹ, con là chị phải mạnh mẽ lên, bảo vệ gia đình này, chăm lo cho em trai. Như vậy cha mẹ dưới suối vàng mới yên lòng được!”

Lúc này thím Mập cũng hiểu ra, thở dài nói: “Tiểu Phồn sống không dễ dàng mà. Sau này có chuyện gì cứ nói với thím, chúng ta là hàng xóm láng giềng, phải giúp đỡ nhau chứ.”

Ninh Phồn Tinh mỉm cười cảm kích: “Cảm ơn thím Mập, cảm ơn thím Đại Hoa, con sẽ ghi nhớ tấm lòng của hai thím!”

“Chuyện nhỏ thôi mà, hàng xóm láng giềng với nhau, giúp đỡ chút là phải. Nói gì thì nói, trước đây cha mẹ con cũng từng giúp đỡ nhà thím nhiều.”

Tính thím Đại Hoa thẳng thắn, chẳng coi chuyện này ra sao, thím Mập cũng vậy. Nói thêm đôi câu với Ninh Phồn Tinh rồi cả hai cùng rời khỏi nhà họ Ninh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc