Ninh Chí Viễn đã thèm thuồng chiếc xe đạp cha cô dùng đi làm mỗi ngày từ lâu rồi. Mấy làng quanh đây chỉ có nhà đội trưởng có xe đạp, xe của cha cô coi như hàng hiếm có khó tìm!
Dọc đường đến đây ông ta còn tơ tưởng cảnh mình cưỡi xe đạp dạo quanh, đảm bảo khiến bọn Đại Cương và Điền Dũng ghen tị phát điên!
Ngoài ra, vì cha cô chết do tai nạn lao động nên nhà máy bồi thường một khoản tiền và một suất vào làm công nhân chính thức. Hai thứ này mới là thứ khiến Ninh Chí Viễn và Lý Chiêu Đệ thèm thuồng thật sự.
Thời nay, được làm công nhân tức là có "bát cơm sắt" trong tay, ai mà không mơ ước?
Tất nhiên Ninh Chí Viễn cũng mơ nhưng mà chẳng có bản lĩnh. Nay có cơ hội thay vào chỗ anh trai, làm sao ông ta có thể bỏ qua?
“Tiểu Phồn à, thu dọn đồ đạc rồi theo chú về đi. Cha mẹ cháu đều không còn nữa, chú phải có trách nhiệm nuôi hai chị em cháu.”
Ninh Chí Viễn tỏ vẻ đầy thẳng thắn, như thể thật lòng muốn đón hai đứa trẻ về nuôi nấng.
“Chú à, nhà chú nghèo thế còn gì, cách vài bữa lại phải đến vay tiền cha cháu. Chẳng phải cháu với em sang đó sẽ càng thêm khổ sao? Vậy thì thôi, không phiền chú đâu.”
Ninh Phồn Tinh dứt khoát từ chối. Đùa à, đi theo hai người này thì sống sao nổi? Có khi ngày nào cũng phải nhịn đói hóng gió Tây Bắc!
Thím Đại Hoa và thím Mập nghe vậy thì bật cười. Con bé này nói vậy chẳng khác nào châm chọc Ninh Chí Viễn, chỉ tiếc là ông ta mặt dày nên chẳng hề thấy xấu hổ.
“Trước chú nghèo thật nhưng giờ khác rồi. Cha cháu mất rồi để lại suất làm việc đó. Chú đi làm sẽ có tiền nuôi hai đứa chứ sao.”
Ninh Chí Viễn mặt dày hết chỗ nói, chẳng buồn che giấu ý định muốn thay anh trai đi làm.
“Không cần chú phải vất vả đi làm nuôi tụi cháu đâu. Tụi cháu sống được. Chú lo cho nhà chú là được. Sau này không còn ai để chú bòn rút nữa đâu.”
Lời Ninh Phồn Tinh nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt. Ninh Chí Viễn ngẩn ra, từ khi nào mà miệng con bé này sắc bén như thế?
Thím Đại Hoa không nhịn được mà xen vào: “Tiểu Phồn nói đúng đấy, Chí Viễn à, anh trai cậu không còn nữa, cậu phải biết tự lo đi. Không lẽ sau này còn định ăn bám con bé sao?”
Lý Chiêu Đệ trừng mắt nhìn thím Đại Hoa: “Việc này liên quan gì đến bà!”
Thím Đại Hoa nổi tiếng mồm mép cứng cựa trong đội sản xuất, chưa từng thua ai trong khoản cãi vã.
Nghe Lý Chiêu Đệ bật lại, bà lập tức phản pháo.
“Cô làm thím mà còn không bằng người ngoài như tôi. Suốt ngày chỉ biết lợi dụng, bắt nạt hai đứa trẻ mất cha mẹ. Mẹ cô chưa từng dạy cô rằng làm người phải biết xấu hổ à?”
Lý Chiêu Đệ định bật lại nhưng bị Ninh Chí Viễn kéo tay áo. Nhớ lại mục đích hôm nay, bà ta đành nén giận, nặn ra nụ cười gượng.
“Tiểu Phồn à, thím cũng muốn tốt cho hai đứa thôi. Đưa suất làm việc đó cho chú, để chú đi làm kiếm tiền nuôi tụi cháu, không phải rất tốt sao?”
Lý Chiêu Đệ định giở bài tình cảm, dụ cho Ninh Phồn Tinh mềm lòng nhường lại suất đi làm.
Nhưng lúc này Ninh Phồn Tinh đã chẳng còn kiên nhẫn nữa. Rõ ràng hai người không có ý tốt, cô vừa mới tới đây còn vô số chuyện cần tìm hiểu, đâu rảnh dây dưa với họ.
“Tôi chẳng cho các người thứ gì hết. Biết điều thì cút nhanh! Cha tôi còn nể tình anh em, tôi thì không! Giờ tôi mồ côi rồi chẳng còn gì để mất, ai không sợ thì cứ thử xem!”
Nói xong Ninh Phồn Tinh quay người đi ra sân, vác lấy con dao chẻ củi, mặt lạnh như tiền nhìn thẳng vào Ninh Chí Viễn và Lý Chiêu Đệ:
“Muốn thử xem dao này lụt hay bén không?”