“Chị ơi, chị mau tỉnh lại đi! Đừng dọa em mà!”
Tiếng khóc của một cậu bé vang lên bên tai Ninh Phồn Tinh. Cô khó chịu mở mắt ra thì nhìn thấy một cậu nhóc tầm năm sáu tuổi, mặc đồ tang bằng vải gai trắng đang khóc nức nở.
Ninh Phồn Tinh cảm thấy khó hiểu, thằng bé này là ai? Lại còn mặc đồ tang? Rốt cuộc đang diễn trò gì vậy?
Cô vừa định quay đầu nhìn quanh thì đã bị cậu bé ôm chặt lấy. Cậu bé òa lên một tiếng nhào vào vai cô mà khóc lớn.
Chẳng hiểu sao, Ninh Phồn Tinh lại theo bản năng vỗ nhẹ lưng cậu bé, dịu giọng dỗ dành. Mãi cho đến khi cậu nhóc thút thít ngừng khóc thì cô mới nhận ra mình vừa làm gì.
Hành động vừa rồi khiến cô sững người. Tại sao cô lại vô thức an ủi cậu bé này chứ? Hơn nữa, rõ ràng cô nhìn thấy tay mình đã trở nên gầy gò nhỏ bé, hoàn toàn không giống tay người lớn!
Phát hiện này khiến tim cô đập dồn dập. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cô vội nhìn vòng quanh.
Đây là linh đường?
Một tiếng "ong" vang lên trong đầu, như có thứ gì đó vụt qua kèm theo một cơn đau nhói. Cuối cùng Ninh Phồn Tinh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nơi cô đang ở hiện tại là Đại đội Hồng Tinh, huyện Lam Sơn, thành phố Vân Châu năm 1968.
Cậu bé đang ôm cô khóc nức nở là em trai cô tên Ninh Trạch Tinh. Linh đường này là nơi đang tổ chức tang lễ cho cha “cô”, Ninh Chí Minh.
Cô ở đây vẫn mang tên Ninh Phồn Tinh nhưng chỉ là trùng tên khác số phận. Ninh Phồn Tinh của thời đại này mất mẹ vì băng huyết trong lúc sinh em trai khi cô mới sáu tuổi. Còn cha thì vừa qua đời do tai nạn lao động.
Không chịu nổi cú sốc, cô bé Ninh Phồn Tinh đã ngất lịm ngay tại linh đường. Khi tỉnh lại thì linh hồn đã đổi thành Ninh Phồn Tinh của hiện tại.
Phải mất một lúc để xâu chuỗi lại ký ức, Ninh Phồn Tinh mới từ từ kéo em trai đứng dậy, sắc mặt có phần ngẩn ngơ. Cô thực sự đã quay về mấy chục năm trước... Giờ cô phải làm gì đây?
Chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì có hai vị khách không mời đã xuất hiện. Vừa thấy họ, phản ứng đầu tiên của Ninh Phồn Tinh là muốn đuổi cổ cả hai ra ngoài!
Hai người này không ai khác chính là chú ruột của Ninh Phồn Tinh, tên Ninh Chí Viễn và thím tên Lý Chiêu Đệ.
Trong ký ức của cô, hai người này vừa tham lam vừa trơ trẽn, luôn mượn cớ đến nhà họ Ninh xin xỏ, mượn tiền thì không bao giờ trả, lần sau vẫn mặt dày tới mượn tiếp.
Cha của Ninh Phồn Tinh vốn mềm lòng, nghe em trai khóc lóc sụt sùi là gần như lần nào cũng móc tiền ra.
Ninh Chí Viễn biết mùi nên cứ hết tiền là lại mò tới.
Giờ Ninh Phồn Tinh vừa nhìn thấy hai người này liền đoán được ngay, không biết lại đến đòi gì đây. Cha đã mất mà còn không tha, đến cả chút tài sản cuối cùng cũng muốn vơ vét nốt!
Chưa kịp mở miệng thì Ninh Chí Viễn và vợ đã lao vào khóc lóc trước di ảnh cha cô, khóc như muốn chết đi sống lại.
Tiếng khóc kéo cả thím Đại Hoa và thím Mập ở nhà bên sang. Vừa thấy Ninh Chí Viễn và Lý Chiêu Đệ, sắc mặt hai người liền tối sầm.
Hàng xóm láng giềng mà, ai mà chưa từng thấy cảnh Ninh Chí Viễn đến nhà họ Ninh vòi tiền chứ? Hồi chưa cưới vợ thì ông ta còn sống ở đại đội sản xuất Hồng Tinh, không ai mà không biết bản chất thế nào?
Hai vợ chồng chỉ làm bộ làm tịch thôi. Khóc vài tiếng rồi liền lau nước mắt đứng dậy, trong mắt tràn ngập sự toan tính.
Trước khi đến đây bọn họ đã bàn kỹ rồi. Hôm nay nhất định phải đưa chị em Ninh Phồn Tinh về nhà cho bằng được. Có như vậy mới dễ dàng chiếm đoạt tài sản mà cha cô để lại.