Ninh Trạch Tinh nhìn chị gái, mím môi: “Chị ơi...”
Ninh Phồn Tinh bước tới, giơ tay ôm cậu vào lòng: “Tiểu Trạch, từ giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau thôi. Em là đàn ông duy nhất trong nhà rồi, không được suốt ngày khóc lóc nữa, nghe chưa?”
Được trao cho danh xưng “người đàn ông duy nhất trong nhà”, Tiểu Trạch lập tức ưỡn ngực lên, hứa chắc nịch sau này sẽ không khóc nữa.
Ninh Phồn Tinh xoa đầu em trai rồi bảo cậu về phòng nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay đã đủ mệt rồi.
Ninh Trạch Tinh ngoan ngoãn trở về phòng. Ninh Phồn Tinh đi đến linh đường nhìn di ảnh cha mà thầm nói: Cha à, cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch, để em ấy lớn lên an toàn khỏe mạnh.
Nói xong cô như trút được gánh nặng, cúi đầu thật sâu trước di ảnh cha rồi mới quay người về phòng mình.
Cô lấy một cái hộp từ gầm giường ra, cẩn thận đếm lại tiền và phiếu bên trong. Tính cả tiền trợ cấp thì tổng cộng là 452 tệ 3 hào 8 xu.
Trong hộp không nhiều phiếu lương thực và phiếu nhu yếu phẩm. Tất cả đều do cha cô chắt chiu dành dụm. Phiếu lương thực chưa được hai mươi cân, phiếu nhu yếu phẩm thì chỉ còn hai tấm phiếu xà phòng và phiếu khăn mặt.
Đây chính là toàn bộ tài sản của Ninh Phồn Tinh. Với nhiều người, đây là số tiền không nhỏ, nhưng với hai chị em gần như không có sức lao động, mỗi năm chỉ biết dùng tiền đi mua lương thực thì chẳng thấm vào đâu.
Nhà máy của cha cô quy định, ít nhất phải 16 tuổi mới được nhận vào làm. Mà Ninh Phồn Tinh mới chỉ 13 tuổi, còn tận ba năm nữa.
Ba năm này cô và Tiểu Trạch chỉ có thể dựa vào số tiền và phiếu này mà sống. Gánh nặng khiến Ninh Phồn Tinh cảm thấy áp lực vô cùng.
Giá mà có thể mang tiền tiết kiệm của cô ở hiện đại về đây dùng thì tốt biết mấy. Như vậy thì chẳng phải lo thiếu tiền nữa rồi.
Ninh Phồn Tinh thở dài, nhớ lại gần 100.000 tệ cô tích cóp được khi làm việc ở cảng hậu cần mấy năm trời, lòng đau như cắt.
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì cô đã thấy mình đang đứng trong cảng hậu cần nơi cô từng làm việc. Chẳng lẽ cô trở lại rồi sao?!
Ninh Phồn Tinh cúi đầu nhìn cơ thể mình vẫn đang là dáng vẻ cô bé mười ba tuổi gầy gò ấy. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh đến rợn người.
Cô thử đi vài bước, thận trọng quan sát bốn phía. Phát hiện ra cả cảng hậu cần to lớn dường như chỉ có một mình cô, không hề có chút dấu hiệu nào của con người.
Cô lập tức chạy về khu sinh hoạt của cảng, quả nhiên khu vực lúc lúc nào cũng nhộn nhịp ấy giờ im ắng đến đáng sợ, không một bóng người.
Nhìn cảng hậu cần không một bóng người, Ninh Phồn Tinh đã lờ mờ đoán ra. Có lẽ đây chính là thứ được gọi là bàn tay vàng trong mấy cuốn truyện xuyên không cô từng đọc!
Một nơi lớn như vậy, nếu thật sự có thể tùy ý lấy đồ mang đi… thì đúng là trúng số độc đắc rồi còn gì!
Ninh Phồn Tinh lập tức chạy vào siêu thị trong khu sinh hoạt, tiện tay vớ lấy một hộp kẹo cao su, nhắm mắt lại thầm nghĩ: “Tôi muốn ra ngoài.”
Khi mở mắt ra, Ninh Phồn Tinh đã đứng trong căn phòng nhỏ của mình. Trên tay cô đang cầm chính hộp kẹo cao su vừa lấy từ siêu thị!
Lúc này trong đầu Ninh Phồn Tinh chỉ vang lên một câu: Ông trời không bạc đãi mình!
Trong cảng hậu cần có bao nhiêu vật tư, cô là quản lý thì hiểu rõ hơn ai hết. Chưa kể trong khu sinh hoạt còn có hai siêu thị lớn, nhà thuốc, nhà kho các kiểu...
Có được bàn tay vàng khổng lồ đến vậy, cô còn sợ gì không sống nổi ở thời đại này? Đừng nói là ăn ngon mặc đẹp, biết đâu cô còn có thể tận dụng số vật tư trong cảng để phát tài!