Mang Kho Vật Tư Trăm Tỷ Xuyên Về Thập Niên 70: Đại Lão Bệnh Kiều Khiến Ta Mê Mệt

Chương 22

Trước Sau

break

Nghe vậy, bà Kim mừng rỡ: “Con gà này bao nhiêu tiền?”

Cô cũng không định bán đắt, giữ mối khách quen, nhất là khách có thể giới thiệu thêm người mua còn quý hơn mấy đồng bạc.

“Mười đồng một con, là gà mái già đấy, béo lắm!”

Bà Kim nhìn con gà thì biết ngay là hàng chuẩn. Lớp mỡ dưới da dày, đem hầm lên thì thơm nức mũi.

Thời buổi này cái gì có mỡ là quý, con gà béo ngậy thế này mà bán có mười đồng thì thật sự là rẻ. Nếu đem ra chợ đen, mười lăm đồng cũng có người tranh nhau mua. Cô chẳng qua là muốn tạo mối, để bà Kim lần sau giới thiệu thêm khách.

Bà Kim không chần chừ, móc ngay mười đồng đưa cho cô: “Đồng chí Tuyết Hoa, tiền đây, con gà này tôi không khách sáo nữa!”

Ninh Phồn Tinh cất tiền vào túi, ngồi chơi thêm một lát rồi tranh thủ lúc không có ai lặng lẽ chuồn mất, mang theo chiếc giỏ trống rỗng biến mất nơi đầu phố.

Hôm nay Ninh Trạch Tinh đi học, cô không cần về nấu cơm trưa. Thế là tìm một chỗ kín đáo chui vào không gian đổi giỏ tre thành gùi, chất vào đó mấy chục quả trứng gà, thêm ít thịt xông khói và lạp xưởng rồi quay đầu đi thẳng tới chợ đen.

Vẫn như lần trước, cô đóng phí chỗ ngồi. Vì hôm nay cô cải trang khác hẳn lần trước nên Lượng Tử tưởng cô là người mới, còn nhắc nhở mấy câu. Cô gật đầu cho qua, hắn mới rời đi.

Ninh Phồn Tinh bày hàng ra: trứng gà, thịt xông khói, lạp xưởng… chưa đầy một lúc đã có một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước đến cầm lạp xưởng xem kỹ, xác định là hàng thịt thật mới bắt đầu hỏi giá.

“Thịt xông khói với lạp xưởng bao nhiêu một cái?”

Cô vẫn giữ giá như ở khu tập thể: “Thịt xông khói ba đồng rưỡi một miếng, lạp xưởng một đồng rưỡi một cây.”

Giá này trong chợ đen không hề cao mà đồ ăn chưa chắc đã ngon bằng của cô.

“Cho tôi hai miếng thịt, bốn cây lạp xưởng.”

Người phụ nữ biết giá đó là hợp lý, tính kỹ số tiền trong túi rồi quyết định mua nhiều một chút.

“Được thôi!”

Cô nhanh nhẹn gói đồ bằng giấy dầu, tiện tay rút dao cắt thêm một miếng thịt nhỏ cho vào coi như tặng kèm.

Người phụ nữ nhận lấy, thấy có thêm miếng thịt nhỏ thì vui mừng ra mặt, cảm ơn rối rít rồi mới rời đi.

Mở hàng suôn sẻ, khách bắt đầu kéo đến, quầy của cô lại nhộn nhịp như lần trước. Chẳng mấy chốc hàng hóa mang theo đã bán sạch.

Cô không nán lại, bán xong là đi ngay, để lại đám người tiếc rẻ giậm chân tiếc nuối: biết thế đến sớm một chút!

Ban đầu định về thẳng nhà, nhưng nghĩ sao cô lại thay lại bộ đồ bình thường rồi đi vào cửa hàng quốc doanh.

Cô muốn xem thử hiện giờ đang thịnh hành loại vải và kiểu dáng nào, định làm cho Ninh Trạch Tinh hai bộ đồ mới. Nhưng cô không rõ xu hướng hiện tại, nên mới quyết định đến xem.

Vừa bước vào, mấy nhân viên cửa hàng thấy cô còn nhỏ tuổi thì chẳng thèm để tâm, cứ tụm năm tụm ba nói chuyện. Ninh Phồn Tinh cũng chẳng để ý, vì cô vốn không định mua gì.

Cô tự tìm tới quầy vải vóc và quần áo may sẵn, nhìn mẫu treo trên tường, trong lòng đã có chút ý tưởng. Rồi lại nhìn đống vải bày trong tủ, len lén sờ thử một chút, lập tức cảm nhận được cảm giác rất quen thuộc.

Nhân viên cửa hàng thấy cô đưa tay sờ vào liền mắng toáng lên: “Không mua thì đừng có động vào! Đây là vải sợi tổng hợp đó! Làm hỏng cô đền nổi không?”

Ninh Phồn Tinh nhún vai, chẳng muốn đôi co với bà ta, quay người bỏ đi. Nhân viên sau lưng còn lầm bầm chửi, cô cũng chẳng thèm đáp lại, cứ thế rời khỏi cửa hàng quốc doanh.

Vừa nãy sờ thử, cô khẳng định đó chính là polyester - loại vải rẻ tiền nhất ở thời hiện đại, mà trong kho hàng của cảng hậu cần thì chất đống như núi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc