Không ngờ chiếc áo sơ mi “Sợi tổng hợp” nổi tiếng lại chỉ được làm từ polyester. Ninh Phồn Tinh lập tức nảy ra ý: loại vải này hiện tại đang được chuộng, tại sao cô không bán nó để kiếm tiền?
Nhưng buôn bán vải polyester không giống như trứng hay thịt, không phải chuyện nhỏ. Cô còn phải nghĩ cách làm sao để buôn mối hàng này cho ổn thỏa.
Suốt dọc đường về, cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện vải vóc, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào thật hay. Mình vẫn còn quá yếu, làm chuyện lớn như vậy e rằng chưa đủ lực.
Cô thở dài một hơi, nhận ra mình hơi nóng vội. Hiện giờ mình chỉ là một cô bé mười ba tuổi ở nông thôn, vẫn nên bước từng bước chắc chắn thì hơn.
Về đến nhà, Ninh Phồn Tinh cũng không nghĩ thêm đến chuyện buôn bán vải vóc nữa. Giờ cô chưa có năng lực làm chuyện đó, mọi thứ vẫn phải tính lâu dài, tốt nhất là đừng phí sức. Trước tiên cứ lo may bộ quần áo mới cho em trai đã.
Cô vào không gian, lấy ra một cuộn vải polyester từ nhà kho, ướm theo quần áo của Tiểu Trạch rồi cắt ra một lượng vải tương đương. Đánh dấu bằng phấn và thước xong, cô bắt đầu cắt may.
Kiếp trước là một “thợ thủ công tài ba” nên với cô thì việc may đồ cho trẻ con dễ như trở bàn tay. Khi Ninh Trạch Tinh đi học về, khung áo đã hiện rõ hình dáng.
Nghe thấy tiếng em trai, cô vội buông vải vóc trong tay, bước ra ngoài.
“Tiểu Trạch về rồi à? Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thấy sao nào?”
Cô quan sát em trai một lượt thấy quần áo vẫn sạch sẽ, gương mặt cũng thoải mái, xem ra ở trường không bị bắt nạt hay gặp chuyện gì khó chịu.
“Chị ơi, đi học vui lắm! Hôm nay thầy lại dạy thêm mấy chữ nữa! Còn dạy cả làm toán nữa!”
Vừa nói, Ninh Trạch Tinh vừa mở cặp lấy hộp cơm ra, rồi lấy tiếp một quyển vở nhỏ đưa cho chị gái xem.
“Chị coi nè, đây là bài tập thầy giao đó! Lát nữa em phải làm bài, mai còn nộp!”
Cậu bé mặt mày hớn hở, trong khi với Hổ Tử làm bài tập là nỗi khổ không kể xiết thì với Ninh Trạch Tinh lại là trải nghiệm mới mẻ và thú vị.
“Tiểu Trạch giỏi lắm! Chị mang bàn ra sân cho em, tranh thủ trời còn sáng em ngồi ngoài viết bài, chị đi nấu cơm.”
Ninh Phồn Tinh vào nhà chính mang bàn ra, Ninh Trạch Tinh cũng chạy theo phụ. Hai chị em khiêng một cái bàn thấp từ nhà chính ra sân, kê thêm cái ghế nhỏ là đủ cho cậu ngồi học.
Ninh Trạch Tinh ngồi xuống ngay, lấy hộp bút ra từ cặp rồi chăm chú bắt đầu viết từng nét chữ.
Ninh Phồn Tinh nhìn em như vậy thấy rất hài lòng. Thế giới này mà vẫn còn đứa trẻ tự giác làm bài tập, lại rơi đúng vào nhà mình, đúng là nhặt được bảo vật rồi.
Nhìn cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng đang cặm cụi viết, cô cười khẽ rồi quay vào bếp chuẩn bị làm món ngon bồi bổ cho em.
Giờ tan học của tiểu học còn sớm, cô nghĩ giờ bắt đầu hầm canh gà chắc vẫn kịp. Cùng lắm thì đợi lúc Ninh Trạch Tinh không chú ý, cô lén lấy nồi áp suất từ không gian ra dùng.
Cô lại nhìn ra ngoài từ cửa sổ bếp, thấy em trai đang say mê làm bài, chắc sẽ không để ý đến âm thanh trong bếp. Thế là cô yên tâm làm việc của mình.
Trong nhà bếp của căng tin trong không gian có đủ loại nguyên liệu tươi ngon, cô chọn một con gà mái béo ngậy đã được làm sạch mổ sẵn, rất tiện để nấu.
Cô mang nồi áp suất ra, bỏ gà vào nồi không cho thêm gì, cứ thế hầm cho đến khi thịt gà chín nhừ rồi lại chuyển sang nồi đất đun liu riu.
Gà đang hầm mà vẫn chưa tới giờ nấu cơm như thường lệ, cô liền quay về phòng tiếp tục may đồ. Đến khi thấy thời gian vừa vặn, cô mới trở lại bếp làm các món ăn kèm.